Editor: Fuurin
*Ed: Lên chương tới tấp cả nhà vui mừng :)))))
"Đại thiếu gia," một người giúp việc cúi đầu, gõ cửa, “Đã đến giờ cơm tối, phu nhân hỏi cậu có muốn xuống dùng cơm không để bà ấy cho người xếp thêm bát đũa ạ?"
Ăn cơm trong nhà mình, mà còn phải đi hỏi để thêm bát đũa. . .
Khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Ngự không chút thay đổi, dường như hoàn toàn không nghe ra ý tứ của người giúp việc ý tứ, chỉ vân vê nút áo trên người, “Khỏi cần. . ."
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh nhúc nhích, sửa miệng nói, “Thêm."
Người giúp việc ngẩn ra, giương mắt lên kinh ngạc nhìn, đụng phải một đôi mắt đen kịt, lập tức cúi đầu trả lời, “Vâng."
... . . .
Cùng lúc đó,
Mẹ Thịnh tạm thời buông tha ý định nói chuyện với Tinh Nhan, cuối cùng cô cũng được yên tĩnh một lúc.
Lúc đang chuẩn bị chế tạo thêm phiền toái thì phát hiện mọi người đang lục tục đi xuống.
Bàn ăn của nhà họ Thịnh là loại bàn hình chữ nhật rất dài, cha Thịnh đi xuống, theo lẽ thường sẽ ngồi vào vị trí đầu bàn, mẹ Thịnh ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái ông ta.
Tinh Nhan nhìn nhìn, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi vào vị trí đầu tiên bên tay phải.
Nụ cười trên mặt mẹ Thịnh không khỏi nhạt xuống.
Loại bàn như thế này, chỗ ngồi đều sẽ phân ra thứ tự theo địa vị.
Tinh Nhan ngồi ở vị trí đầu tiên, vậy chẳng phải có nghĩa là con bà ta phải ngồi ở vị trí thứ hai sao, trong mắt bà ta, không thể nghi ngờ rằng lúc này Tinh Nhan rõ ràng phải nên thức thời một chút, tự động ngồi ở vị trí thứ hai mới phải.
Lúc Thịnh Lê xuống, nhìn thấy vậy thì nhíu mày, tâm trạng không tốt lắm.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ chuyển bước sang ngồi xuống bên cạnh mẹ Thịnh.
Thịnh Mẫu cười mắng yêu hắn một câu, "Cái thằng này, lại bày đặt xấu hổ nữa rồi, " còn không dám ngồi cạnh người ta nữa chứ.
Lúc nói dường như còn thật sự sợ hắn sẽ xấu hổ, cố ý nói nhỏ một chút, còn nhìn sang Tinh Nhan một cái, mang theo ý trêu ghẹo, “Cũng đã đồng ý để quản gia gọi người ta là Nhị Thiếu Phu Nhân rồi mà cứ . . ."
Đồng ý á?
Tinh Nhan nhìn nam chính một cái, trong cốt truyện, việc nam chính không phản bác lời mẹ hắn nói, được giải thích là do hắn cảm thấy bây giờ nguyên chủ vẫn là vị hôn thê hợp pháp của hắn, nên cho dù không thích thì hắn cũng không có phản đối.
Ha ha, lại còn ra vẻ đứng đắn cơ đấy, chẳng qua là để dụ dỗ tình cảm của cô mà thôi.
Thật ra, nếu như sau khi hắn yêu người khác, có thể bình tĩnh thừa nhận, chân thành xin lỗi, thì tuy cô bé nguyên chủ không làm được việc tha thứ, nhưng tối đa cũng sẽ chỉ tổn thương phẫn nộ mà thôi.
Vẫn chưa đến mức phải hận.
Nhưng điều hắn không nên làm, chính là lừa gạt lợi dụng tình cảm của cô bé.
Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy thì cô sẽ nghĩ ra sao ư? Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng qua đây đang là thời kỳ mấu chốt, vì có thể thuận lợi giành lấy sự ủng hộ từ nhà họ Quý, nên hắn vẫn cứ làm như thế.
Cuối cùng lại còn lấy oán báo ơn, phủi sạch sẽ quan hệ, thậm chí chỉ vì một cái lý do chẳng ra sao mà đi hủy hoại nhà họ Quý đã từng dốc sức giúp đỡ hắn.
Tinh Nhan cong môi cười, cô sẽ làm thật tốt nhiệm vụ này ~
Cha Thịnh cũng cười, ra vẻ vì hai người mà mừng rỡ.
Vào lúc này.
Một người đàn ông đi xuống.
Tinh Nhan bỗng thấy đôi giày da đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, liền ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt người ấy như tượng tạc, đồng tử đen nhánh, đường cong gương mặt dứt khoát sắc bén, mặc bộ vest đen, nút áo cài đến tận cùng, viền môi căng chặt làm tổng thể cả người tỏa ra sự lạnh lùng hờ hững, tràn trề khí thế áp bách.
Nhưng là...
Cô biết rõ người cứu cô là anh ta.
Cho nên... Tinh Nhan vô thức liếm môi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của anh.
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó...
Thật ra thì…một chút cũng không hề lạnh nha.
Dường như người đàn ông cảm giác được điều gì, nghiêng đầu đầu nhìn sang, con ngươi đen nhanh tràn đầy áp bách.
Tinh Nhan hoàn toàn không có chút gì gọi là thẹn thùng, cười hì hì, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, "Tôi nhớ được là anh đã cứu tôi. . . anh là?"
Thịnh Mẫu giật mình một một chút, "À, đây chính là A Ngự nha!"
Bà ta nói xong liền chào hỏi Thịnh Ngự, tươi cười đầy mặt kêu phòng bếp chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, sau đó còn ra vẻ quan tâm nói, “A Ngự à, cuối cùng con cũng xuống ăn cơm rồi, dù con có giận gì dì, thì cũng đừng nên khiến bản thân không chịu nổi mà. . ."
Hoàn toàn thể hiện dáng vẻ mẹ hiền.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, trừ công chúa nhỏ ra, đều nghe ra là bà ta đang cố ý chụp mũ.
Người đàn ông mím môi, chỉ cúi đầu nhìn phản ứng của Tinh Nhan.
Dường như công chúa nhỏ hoàn toàn không nghe ra ý trong lời bà ta nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt người kia, cố ý kéo dài giọng, “Thì ra là anh cả nha. . ."
Phát âm của cô rất rõ ràng, nhưng không hiểu cách nhả chữ ra sao, mà hai từ “anh cả” kia dường như đã chuyển động hai vòng quanh đầu lưỡi rồi mới phát ra ngoài, vừa quyến rũ vừa mờ ám.
Khuôn mặt cô gái ánh lên trong mắt, hàng mi dày của người đàn ông hơi động đậy.
Mẹ Thịnh vẫn luôn nhảy cảm, bà ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút không ổn, nên mở miệng ngắt lời, “Mau ngồi xuống ăn cơm trước đã."
Lực hấp dẫn khó hiểu giữa hai ánh mắt bỗng chốc biến mất, người đàn ông dời mắt trước tiên, thấy tình huống trên bàn ăn, mặt không đổi sắc kéo ra chiếc ghế bên cạnh chỗ Tinh Nhan.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo ngồi vào cạnh mình, Tinh Nhan hơi cúi đầu xuống, nở nụ cười khó hiểu.
Ừm. . .
Mẹ Thịnh muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn là cho con mình phải di chuyển,