Editor: Fuurin
*Ed: các bạn thấy tuần này mình năng suất không nào :)))) đã post bao nhiêu chương rồi, có ai nhớ không nhỉ :))) giờ mình tiếp tục up chương mới giữa khuya nữa đây hehe. Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ ❤️????
Đừng nhìn bình thường cha Quý trông hiền lành phúc hậu mà nhầm, trên thực tế tác phong làm việc của ông vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm qua, nếu như phong cách làm việc của ông mà mềm yếu như vậy, e rằng mẹ Quý cũng phải bán của hồi môn như bà Thịnh lúc trước mất.
Nói từ hôn liền lập tức từ hôn, ngày hôm sau, ông liền đem tính vật đính hôn trả thẳng về nhà họ Thịnh.
Bà Thịnh đương nhiên lại tức tối đập bể thêm vài cái ly nữa.
Sau khi lý trí quay trở về, bà ta nhịn xuống cơn giận, hấp tấp vội vàng chạy đến nhà họ Quý.
"Bà thông gia à, sao vừa mới sáng sớm tinh mơ lại đột nhiên trả lại tín vật đính hôn thế này?"
Mẹ Thịnh cầm lấy tín vật đính hôn ngồi ở trên ghế sofa nói, "Là A Lê đã làm chuyện gì khiến cho Nhan Nhan tức giận sao?"
Cha Quý đã đi làm, nhìn thấy mẹ Quý không nói lời nào, bà ta cũng không biết xấu hổ, mà tiếp tục nói, "Bà thông gia đừng lo, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế."
"Thằng nhóc này cũng thật là, hai ngày trước còn nói với tôi, bảo tôi phải đối xử tốt với Nhan Nhan, nó không muốn trong nhà xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu tranh chấp, vậy mà mới hôm nay lại đã chọc cho Nhan Nhan tức giận ."
Nói xong bà ta liền cười rộ lên, dường như đang thật sự nhớ lại tình cảnh lúc đó.
"A! Nhan Nhan, mau tới đây! Nào!"
Bà ta vẫy tay, nhìn Tinh Nhan từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt tràn đầy hiền lành yêu thương,
"Bà thông gia, bà nói xem, Nhan Nhan của chúng ta tốt như vậy, sao có thể có người không thích cơ chứ, làm sao mà xảy ra vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu được đây…thằng nhóc này chẳng phải là đang lo lắng không đâu sao?"
Lúc Tinh Nhan xuống, nghe thấy đoạn này, cũng không nhịn được phải bấm like cho độ mặt dày của bà ta.
Không nhắc đến những cái khác, riêng công phu nhẫn nhịn thì bà ta quả xứng đáng đứng số một, lúc trước, khi Thịnh phu nhân vẫn còn sống, bà ta cố gắng nhịn hơn chục năm chưa từng lộ mặt ra, cho đến khi Thịnh phu nhân bệnh nặng, bà ta trở thành nữ chủ nhân nhà họ Thịnh, khi ấy mới mang theo con trai mình xuất hiện.
Tựa như bây giờ, trước mặt mẹ Quý, bà ta rõ ràng là đang tức muốn chết, nhưng vẫn có thể mặt mũi chân thành, thân thiện ôn hòa nói lời thân mật, thậm chí một biểu cảm cứng ngắc thỉnh thoảng lại xuất hiện như ngày hôm qua cũng hoàn toàn không lộ ra.
Nhưng chẳng qua, chuyện này cũng chả cần công chúa nhỏ phải chen miệng vào làm gì.
Khuôn mặt mẹ Quý lạnh lùng.
Nếu như không nghe thấy chuyện cục cưng nhà mình kể ra, nếu như không được chứng kiến video được gửi đến thâu đêm, mà chỉ nghe bà Thịnh nói suông, e rằng bà cũng sẽ cho rằng Thịnh Lê tốt đẹp đến nhường nào, là người đàn ông tốt biết yêu thương con gái bà biết bao.
Cũng sẽ cho rằng con gái nhà mình nếu gả vào nhà họ Thịnh sẽ hạnh phúc đến mức nào, vì con bé có người yêu mình, có mẹ chồng thấu hiểu đạo lý đến thế.
Chỉ tiếc.
"Không cần phải nói gì thêm nữa."
Mẹ Quý trực tiếp lạnh lùng thốt lên, bình thường bà là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng có dịu dàng đến đâu, chỉ cần gặp phải kẻ muốn làm tổn thương con gái mình, sẽ vẫn cứ dựng đứng tất cả gai nhọn lên mà bảo vệ con bé.
"Chuyện này không có cách nào có thể thương lượng thêm nữa hết, chuyện đính hôn nhất định phải kết thúc, các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, sáng sớm hôm nay các báo đều đã đưa tin cả rồi."
Với những gia đình như bọn họ, chuyện đính hôn không chỉ là chuyện riêng của hai đứa bé, cho nên việc thông báo đoạn tuyệt quan hệ qua báo chí là chuyện nhất định phải làm.
Cha Quý đã tính toán cả, lỡ như nhà họ Thịnh có ngăn cản, tòa soạn báo lại thuận chiều cả hai bên mà đưa tin, nhất định sẽ có thêm cảnh người đưa ta đẩy, chẳng qua trong quá trình đó, trong mắt quần chúng, chắc chắn vẫn sẽ cột chung Nhan Nhan và Thịnh Lê vào chung một chỗ.
Ông không muốn để con gái bảo bối nhà mình cứ mang danh phận là vị hôn thê của Thịnh Lê mãi được.
Chi bằng cứ to tiếng làm trước, đem sự việc ra làm rõ ràng từ đầu tới đuôi trên mặt báo, cái gì mà do một số lý do nên chia tay trong hòa bình, cái gì mà mơ mơ hồ hồ sẽ càng làm cho cư dân mạng đi dò xét tin tưởng, ông không thèm làm những thứ màu mè vờ vịt như vậy.
Có chứng cớ mà còn không lấy ra, khác nào chờ nhà người ta tìm được, còn vu oan phản bác con gái mình một trận, rồi bị dìm bị bôi nhọ tới tận đáy mới lấy được chứng cứ trong sạch chứ, đây không phải là có tâm chừa cho người ta lối thoát, mà chính là hành vi ngu xuẩn.
Dù cho cuối cùng cũng có thể chứng minh trong sạch, nhưng lời người ta đã mắng chửi sẽ không vì vậy mà biến mất.
Ông không phủ nhận rằng, trong giới giải trí đôi khi cũng sẽ cần dùng đến thủ đoạn này để gây sự chú ý, nhưng đây là con gái ông, ông sao có thể nỡ chứ.
Sau khi mẹ Quý nói cho hết lời rồi, mẹ Thịnh không biết nghĩ cái gì, nhưng sau đó khuôn mặt vẫn luôn duy trì biểu cảm ôn hòa, nhìn qua còn cảm thấy bà ta vô cùng tiếc nuối,
"Thật sự cứ nhất quyết phải làm đến nước này sao? Trước kia Nhan Nhan thích A Lê như vậy, còn nói là phải sinh hai đứa bé, một đứa cho theo họ Quý nữa, hai đứa nhìn rất. . ."
Lời này còn chưa dứt, mẹ Quý liền nổi xung lên.
Đúng vậy, lấy trước con bé thích Thịnh Lê như vậy, còn nghĩ đến chuyện con cái nữa rồi…lúc đó hắn ta cũng chẳng phủ nhận, bây giờ thì đang làm cái trò gì kia chứ? !
Tinh Nhan không có ý định ngồi xuống.
"Mẹ."
Cô hôn mẹ Quý một cái, cắt đứt cơn thức của bà, rồi thỏ thẻ, “Mau chúc con may mắn nha! Con phải đi trêu chọc