Editor: Fuurin
* Ed: trời ơi ngọt quá, sâu răng mất thôiiii ????
Hơi thở nhẹ nhàng, vấn vít quanh tai, "- - là thích."
Hơi thở trơn mượt mềm mại như tơ, khoảnh khắc khi nó trượt từ lỗ tai vào tận trong đáy lòng, có lẽ là bầu không khí quá mức tốt đẹp, cũng có thể là do hơi thở quá mức triền miên, anh chỉ cảm thấy, ầm một tiếng, trái tim có thứ gì đó đã bị phá vỡ.
"Trước kia em, thích Thịnh Lê."
Anh nhìn cô chằm chằm, tùy ý để khoảng cách môi cô và mình ngày càng rút ngắn, dường như không có phản ứng chút nào.
Chỉ cố chấp tìm kiếm một cái đáp án.
Tinh Nhan bật cười, "Anh ghen à?"
Anh đột nhiên dời đi ánh mắt, tiết tấu dồn dập của trái tim giống như bị kéo vào vũng bùn, dần trở nên nặng nề.
Có đôi khi, người ta dứt khoát nói ra câu “trước kia em thích anh ta”, cũng không phải là muốn nghe thấy một câu chọc ghẹo “ghen à?” như thế.
- - anh chỉ muốn, em lấp kín môi anh, dùng hành động để cho anh biết, người hiện tại mà em thích, chỉ có mình anh.
- - thật rối loạn.
"Đó là trước kia."
Tinh Nhan cúi đầu nở nụ cười, cô nâng mặt anh lên, từ áp môi vào như anh mong muốn,
"Hiện tại, em thích . . ."
Ánh mắt đen kịt của anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô cách mình ngày càng gần, nhịp tim một lần nữa lại tăng tốc.
Trán đối trán, chóp mũi đối chóp mũi.
Trong ánh mắt sóng sánh, quấn quít mập mờ, đôi môi từ từ ấn xuống.
Hơi thở của cô xuyên qua khóe miệng, lan tỏa khắp bên trong, hương vị ngọt ngào mềm mại, anh dường như đã có thể tưởng tượng được mùi vị, cảm giác khi tiếp xúc với nó.
Giống như chỉ một giây sau, sẽ áp vào nhau ngay vậy.
Hầu kết của anh di động, tim cũng treo lên ngày càng cao.
Vào lúc này, cô chợt dừng động tác.
"Anh có cảm giác được gì không?"Cô cười khẽ.
Đôi môi cô đỏ mọng, lúc đóng lúc mở, gần như chỉ cần một chút xíu nữa thôi, thì hai đôi môi sẽ chạm vào nhau ngay, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu gần thêm chút nữa.
Ngón tay cô bỗng nhiên từ từ xoa nhẹ sau tai anh, từng cái từng cái, ngứa vào tận trong lòng.
"Hả? Anh hai?" Cô nỉ non.
Trái tim dường như đã nổ tung ngay lúc này, tất cả lý trí hóa thành tro bụi, anh nhắm mắt, túm lấy cô vào lòng, siết chặt eo cô, mất khống chế hôn lên.
Điên cuồng, kịch liệt.
- - đã nói rồi, đừng có trêu chọc anh mà.
Tinh Nhan ngã ngồi ở trong lòng anh, phía dưới là bắp đùi rắn chắc đầy nam tính, vòng eo bị ấn chặt vào ngực anh, môi lập tức bị cạy ra, điên cuồng mút mát.
Đôi mắt chợt lóe lên ánh vui vẻ, Tinh Nhan vòng tay lên cổ anh, hất cằm lên bắt đầu đoạt lại quyền chủ động.
Anh hơi ngừng lại một chút, nhưng tiếp đó lại càng thêm hung ác.
Tất cả dục vọng bị khơi mào, tất cả rung động được hút ra, tất cả chịu đựng và nhẫn nhịn, vào thời khắc này biến thành ngọn lửa hừng hực, dường như muốn khiến cô bốc cháy.
Từng người càng hôn càng dùng sức.
Tình cảm lên đến đỉnh điểm, bàn tay Tinh Nhan dùng lực một cái, nút áo trên sơ mi bị bứt rơi xuống đất, phát ra tiếng lách cách.
Ngón tay rà xuống dọc theo hầu kết gợi cảm.
Móng tay dài nhè nhẹ cà lên làn da.
Hô hấp của anh đọt nhiên trở nên nặng nề, hầu kết nhúc nhích, cánh tay càng siết chặt lấy cô hơn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không có hành động gì khác.
- - phát hỏa mà không dập được, thì chỉ có thể dùng miệng để mà xả thôi.
Cho đến Tinh Nhan có chút không theo nổi nữa phải đổi công thành thủ, hụt hơi dựa vào lòng anh, anh mới chịu tách ra.
Trán anh chống lên trán cô, đôi mắt ngắm nhìn cô, khóe mắt cô có hơi đỏ lên, đang thở dốc, sắc mặt có vẻ bình tĩnh, đôi môi lại khẽ mổ một cái lên môi cô.
Ánh sáng trong mắt lại bắt đầu rục rịch.
Cho đến khi hô hấp của cô đều đặn lại, không cho cô có thời gian phản ứng, bàn tay anh lại nhanh như chớp đè lên gáy cô, ôm cô vào lòng, bá đạo hôn lên, một lần nữa bắt đầu một đợt hôn mới.
... . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đã đến giờ tan tầm.
Thư ký đứng ở bên ngoài, nhìn đồng hồ, cố gắng động viên bản thân, sau đó lập tức treo lên vẻ tươi cười, sắc mặt bình tĩnh gọi hai suất ăn.
Thịnh phó tổng là người cuồng công việc, trước kia vào buổi trưa, cũng sẽ nhờ cô đặt giùm một suất cơm, khẩu vị cũng cố định nên rất dễ đặt.
Mặc dù cô cảm thấy trưa nay có lẽ hai người sẽ ăn ở ngoài, nhưng nhỡ đâu…hai người gặp được một vài chuyện thú vị rồi đắm chìm vào nó đến quên thời gian thì sao? Dù sao trong chốc lát vẫn chưa thấy người nào đi ra cả.
Là một người thư ký ưu tú, thì phải luôn suy nghĩ một cách chu đáo.
Bên trong phòng.
Tinh Nhan liếm liếm đôi môi sưng đỏ của chính mình, khẽ rên lên một tiếng.
Cô có chút tiếc nuối chọc chọc lồng ngực người đàn ông, tiếc quá, vẫn chưa ăn luôn được người ta nữa.
Lúc này, nút áo trên áo sơ mi của anh đã bị rớt mất, có chút rách, lộ ra lồng ngực với vân da gợi cảm bên trong, nửa che nửa đầy càng có vẻ vô cùng hút hồn.
Ánh mắt dạo qua một vòng trên người anh, Tinh Nhan khẽ sờ môi, rồi đột nhiên cười nói, "Anh dạy em tập bơi được không?"
Tập bơi là một hoạt động hay.
Sợ nước cũng là một cái nhược điểm tốt.
Bàn tay đang vuốt ve cô bỗng dừng lại một chút, “Chẳng phải em sợ nước sao?"
Tinh Nhan nhìn vào ánh mắt đen như mực của anh, cúi đầu cười.
"Có anh, thì em sẽ không sợ nữa."
Trái tim bỗng nhiên trướng lên, anh dời đi tầm mắt, "Ừ."
"Vậy, trong nhà anh có hồ bơi không?" Cô hỏi, đầu ngón tay tiếp tục đi xuống từng chút một.
Anh rùng mình, cơ thể trở nên cứng ngắc.
"... Có." Anh nắm chặt tay, hơi nhếch môi,