Editor: Fuurin
*Ed: còn hai chương nữa là hết phần truyện này rồi ???? cùng đón chờ những màn tung cẩu lương đa dạng từ cặp đôi này ở các phần truyện sau nhé ❤️ đảm bảo không ngon ngọt không lấy tiền ????
Thịnh Lê giúp cô ta xoa lưng,"Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ?"
Liễu Nguyệt Nguyệt không nói gì, chỉ nôn khan liên tục.
Bàn tay đang xoa lưng của Thịnh Lê bỗng nhiên ngừng lại, anh ta như nghĩ ra điều gì, "Có phải là em. . . ?"
Ánh mắt anh ta trở nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhìn thẳng xuống bụng cô ta, như đã nhìn thấy tin tức tốt từ đó.
Nguyệt Nguyệt có thai con của anh ta rồi? ?
Anh ta nói xong thì lập tức muốn đi ra ngoài, gọi điện thoại kêu bác sĩ đến đây.
Nhưng cuối cùng lại bị người trong lòng giữ lại, cô ta lắc đầu.
Sắc mặt cô ta hơi tái, "Không phải đâu."
"Mấy hôm trước…còn bị cái kia mà." Cô ta nói xong thì thẹn thùng vùi mặt vào lòng anh ta.
Thịnh Lê có chút hụt hẫng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nói không chừng là có thật thì sao.
Chỉ là Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn kéo không cho anh ta đi, anh ta cũng chỉ có thể giấu nó vào lòng.
... . . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thịnh Ngự tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, cánh tay lại vòng chặt hơn một chút.
Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này, chẳng qua chính là khi anh tỉnh lại, thấy em nằm gọn trong lòng mình.
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy anh đang cười.
Cô ngáp một cái, sau đó cắn lên ngực anh.
"Cười thêm cái nữa cho em xem đi."
Nụ cười trên môi Thịnh Ngự hơi cứng đi, anh dùng tay sờ lên khóe miệng, "Anh có đang cười sao?"
Anh cho rằng bản thân mình đã quên mất cách cười từ lâu rồi chứ.
Tinh Nhan trở mình, nằm lên người anh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, rồi sờ lên môi anh, "Anh cười lên nhìn rất đẹp."
Cô không hề nói dối.
Lúc anh cười tươi lên, cô cảm thấy như cả vũ trụ đều bừng sáng.
Tóc dài quét qua ngực anh, mang theo sự nhột nhạt.
Anh âm thầm ôm người trước mắt chặt hơn, rồi hôn lên tóc cô một cái.
Tinh Nhan nở nụ cười, ngẩng đầu dán lên môi anh.
Dưới nắng sớm, hai người cùng thân mật trao nhau nụ hôn.
"Rời giường thôi!" Cô chống lên ngực anh để ngồi dậy, sau đó tiện tay cầm lấy một cái áo khoác lên, bước xuống giường, vươn vai một cái, "Em đói rồi."
Đàn ông là giống loài trong ngoài bất nhất, càng có vẻ cấm dục, thì khi cởi quần áo ra lại càng điên cuồng, câu này quả là có lý.
Không cần nhiều lời, chỉ với lực eo là đã đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của anh rồi.
Và ít nhất cái bụng của cô hiện tại đang kêu gào bất bình vì cô đã hao phí quá nhiều thể lực đây.
Anh ngồi dậy, chiếc chăn lỏng lẻo trên người trượt xuống, lộ ra lồng ngực gợi cảm và vòng eo dũng mãnh, vài vết đỏ như ẩn như hiện, người bình thường vẫn luôn lạnh lùng một khi bắt đầu cuồng nhiệt lên thì thật sự là...
Tinh Nhan nhướng mày, khiến người ta không thể kiềm chế nổi.
Cô lại đến gần anh, từ trên cao hôn lên sống mũi cao thẳng của anh một cái.
"Đưa em đi ăn nào."
". . . Ừ." Tuy rằng khuôn mặt vẫn không đổi sắc, nhưng ánh mắt anh thì lại mềm mại vô cùng.
Trong lúc cô đi xuống lầu ăn cơm, thì trong hồ bơi, một người đàn ông từ từ đi đến.
Nhìn về phía vài mảnh vải đang trôi nổi trong hồ bơi, mím môi, cứng đờ vớt lên, rồi đem về phòng phơi nắng.
(*Ed: úi giồi ôi bắt quả tang nha :)) )
...
Cơm nước xong, đương nhiên là sẽ phải về nhà rồi.
Vẫn là Thịnh Ngự đưa cô về nhà.
Tinh Nhan cười tủm tỉm nhìn về phía Thịnh Ngự, "Có muốn cùng em về nhà không?"
Chuyện giữa hai người cũng nên được chuẩn bị rồi.
Anh ngơ ngác ngơ ngác mất một lúc mới hiểu ý cô nói, liền gật đầu ngay.
Vì thế Tinh Nhan liền trơ mắt nhìn anh nghiêm túc đổi liền tù tì năm sáu bộ vest.
Quản gia mang khuôn mặt vui mừng rạo rực ôm theo một đống đồ ta, lục tục nhét vào cốp xe, sau đó lại hơi bất mãn, quay sang thì thầm với Thịnh Ngự, rồi lại lật đật ôm đồ chuyển sang cốp một chiếc xe to khác.
Thật sự là, cốp xe này quá nhỏ.
Anh vừa cài từng cúc áo một vừa dùng ánh mắt nhìn sang, như đang hỏi ý kiến của cô.
Nụ cười của Tinh Nhan lại càng tươi hơn.
"Anh mặc gì cũng đều rất đẹp trai."
"Không cần đổi nữa, bộ này đi, " Cô đi đến, cầm lấy một chiếc cà vạt, nói với anh, “Cúi đầu xuống."
Anh cúi đầu xuống, nhưng vẫn liếc nhìn qua gương, có chút câm nín.
Bộ này, nhìn có vẻ không chững chạc lắm.
Thật vất vả mới đến lúc xuất phát, thì đã là giữa trưa.
"Anh mua mấy thứ này từ khi nào thế?"
Tinh Nhan quay đầu lại nhìn đống đồ vì quá nhiều không thể bỏ hết vào cốp xe, đành phải xếp tràn ra cả ghế sau kia, hỏi.
Nhiều đồ thế này, cô làm sao mà không biết anh mua từ lúc nào chứ.
Bàn tay cầm vô lăng của anh hơi nắm chặt, “Cũng chưa lâu lắm."
Ngay ngày đầu tiên cô giải trừ hôn ước.
Nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, Tinh Nhan nhíu mày trêu chọc, "Anh đang thấp thỏm nha?"
Anh vẫn không nói gì.
Tinh Nhan tiếp tục chọc ghẹo, "Yên tâm đi mà, sẽ không ăn thịt anh đâu."
"Cùng lắm thì chỉ không cho phép chúng ta ở bên nhau."
"Sau đó thì đuổi anh đi. . ."
Anh cứng nhắc đạp phanh.
Đanh mặt,