Editor: Fuurin
*Ed: la8j tiếp tục tung đường lúc nửa đêm nè nha, và tiếp tục show đoạn cảnh hot dang dở của chương trước đây :)))) à tớ sẽ tạm ngưng bên mỹ thực để edit vài chương bộ Boss này đã nhé, bỏ bê em nó hơi lâu rồi ???? cám ơn mọi người đã ủng hộ ❤️
Tay chân vốn đã hơi buông lỏng lại lần nữa co quắp, hơn nữa cơ thể trong lòng anh còn bắt đầu phát run.
Anh luống cuống ôm cô chặt hơn, vì không biết làm thế nào mới có thể giúp cho cô khá hơn, khí thế anh phát ra cũng ngày càng áp lực.
Tinh Nhan cố nhịn xuống cảm giác rét lạnh và sợ hãi đang trào dâng, khó khăn lên tiếng, trong giọng nói vẫn đầy vẻ đông cứng: “Hôn…em…đi."
Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Tinh Nhan tiếp tục mấp máy môi, "Hôn…hôn em."
Lạnh quá.
Giống như đang bị giam cầm trong bóng tối vậy, sự lạnh giá vọt tới từ bốn phương tám hướng, dường như muốn kéo lấy chân cô, khiến cô không thể hít thở.
Lạnh đến mức răng cô cũng vô thức rung lên bần bật.
Thịnh Ngự không hề do dự mà dán môi mình lên.
Sự ấm áp xua đi hơi lạnh.
Hai người đều run rẩy.
Làm môi ấm áp khẽ chạm xuống, sau đó liền bao phủ lên môi cô, không phải mạnh mẽ như sấm rền khi nãy, mà là liếm hôn một cách dịu dàng che chở, từng chút một vỗ về hàm răng lẫn cơ thể đang run rẩy.
Cho đến khi cô không còn run lên nữa.
Tinh Nhan nhắm mắt lại, toàn thân như được ngâm mình trong suối nước nóng, nước ấm sùng sục sùng sục, còn nổi lên bong bóng.
Sự dịu dàng từ răng môi truyền tới, nhẹ nhàng vây quanh cô, vì cô mà xây nên một lớp rào bảo vệ, đẩy lùi mọi băng giá.
Máu toàn thân bắt đầu lưu thông trở lại, mang ấm áp đi khắp cơ thể.
Anh chú ý đến vẻ mặt của cô từng li từng tí một, đến khi thấy cô đã dần trở nên khá hơn, mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, mang theo ý bảo vệ và vỗ về cảm xúc.
Cảm thấy quyền khống chế tay chân đã quay lại, Tinh Nhan thử chỉ huy chân mình rời khỏi thắt lưng của anh.
Chỉ là đôi chân vừa mới rời khỏi, thì ấm áp liền biến mất, lạnh giá lần nữa xâm nhập.
Đôi chân của cô lại bắt đầu cứng đơ ra.
Nó dường như mất khống chế, chỉ muốn vòng đến ngang hông anh lần nữa, dường như nơi đó mới là nơi an toàn nhất vậy.
Tinh Nhan nắm chặt tay, kéo đầu anh xuống, hôn lên.
Kìm nén ham muốn đang ngo ngoe rục rịch từ sâu trong nội tâm.
Mạnh mẽ, muốn dùng hết sức lực để hôn người trước mặt.
Anh hé môi, dung túng cho cô xâm nhập càn quét, tràn đầy sự dịu dàng che chở.
...
Sau đó là một cánh tay, rồi hai cánh tay, cuối cùng là cả cơ thể đều rời khỏi Thịnh Ngự.
Từ đầu đến cuối anh đều bình tĩnh quan sát, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, ánh mắt anh đang cuộn sóng mãnh liệt, hai tay xiết chặt thành nắm đấm.
Cho đến Tinh Nhan đã ở cách anh khoảng hai bước, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười bên làn nước trong xanh.
Sắc mặt rõ ràng vẫn yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn như một ngọn lửa, dù đang ở giữa hồ bơi vẫn bùng cháy rừng rực.
Sự bất an cuối cùng cũng biến mất, anh ôm người vào lòng, “Có thành công không?"
Tinh Nhan cười tươi, cuối cùng đã thành công rồi.
Tuy cô tiếp thu kí ức của nguyên chủ, nhưng trên thực tế, cô không hề bị ảnh hưởng một tí nào từ ký ức về sự kiện bị rơi xuống nước kia hết, chỉ có điều thân thể này vẫn còn đọng lại sợ hãi từ trong bản năng.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô có thể thành công nhanh chóng như vậy.
Trên thực tế, nếu thật sự bị chứng bệnh sợ hãi, làm sao có thể dễ dàng trị hết kia chứ?
Cô tạm ngừng suy nghĩ, hai chân lại bắt đầu quấn lên thắt lưng của anh, “Anh đoán xem?"
"Vậy là tốt rồi." Anh cúi đầu, hôn lên tóc cô, rất sâu, rất nặng, cũng thật ấm áp.
Trái tim cuối cùng cũng thả lỏng.
Chỉ cần cô không sợ hãi.
Nghe ra tâm trạng lo lắng trong lời anh nói, Tinh Nhan cũng yên tĩnh trở lại, nhẹ nhàng dán gò má lên ngực anh.
Nghe tiếng tim đập vững vàng bên tai, cảm giác thật bình yên.
Tinh Nhan khẽ cười, cảm thán, "Em, thích anh rất nhiều nha."
Cô cho rằng bản thân sẽ không có bất cứ liên quan gì đến bốn chữ “vừa gặp đã yêu”, nhưng tình yêu, là một thứ vô cùng mơ hồ, cô yêu anh, không thể giải thích được vì sao, tìm không ra nguyên nhân, cũng không có lí do gì hết.
Chỉ là rất thích rất thích, thích đến mức chỉ cần có anh ở bên liền cảm thấy rất yên tâm, rất đáng tin cậy.
Đôi mắt anh bao phủ ánh sáng dịu dàng.
"... Ừ."
Giờ phút này, mọi lời nói đều dư thừa, hai người chỉ lẳng lặng mà dựa vào nhau.
Một lúc lâu sau, cô rời khỏi ngực anh, nhìn ra hồ bơi rộng rãi, cười, nói: “Đua một trận nhé?"
Cô đương nhiên là biết bơi, trước kia nguyên chủ cũng biết.
Bình thường cô không quá thích môn vận động này, nhưng mà ai cũng sẽ có tâm lý phản nghịch, cô càng muốn làm việc mà cơ thể này từ trước đến nay không thể làm, hơn nữa trải qua sự kiện xuống nước lần này, cô còn cảm thấy rất thích hồ bơi này đấy.
Ừm, vô cùng muốn chinh phục nó.
Cô gái của mình khiêu chiến với mình, đương nhiên là phải đồng ý rồi.