Editor: Fuurin
*Ed: còn một nửa chương phiên ngoại về cặp đôi này, được tác giả viết nối trong thế giới sau, các bạn đón đọc nhé *moa*
Cuộc sống trong ngục giam vốn dĩ đã loạn..hiện giờ lại còn được tăng thêm “chăm sóc đặc biệt”, nên càng khỏi phải nói thêm.
Liễu Nguyệt Nguyệt cười khổ, trên thực tế, cô ta cảm thấy, chẳng là chết còn sướng hơn.
... . . .
Khi chuyện của Thịnh Ngự và Tinh Nhan được tung ra, gần như tất cả mọi người đều không coi trọng lắm.
Đặc biệt là sau khi nhà họ Thịnh bị nhà họ Quý lật đổ.
Ý kiến của quần chúng đối với việc Thịnh Ngự ở bên con gái kẻ địch rất nhiều.
Chờ đến khi chuyện xưa của nhà họ Thịnh lộ ra, đặc biệt là chuyện mẹ anh bị ép chết, đã khiến cho sự giận dữ của những người này dời sang mục tiêu mới đó là ông Thịnh và bà Thịnh.
Tuy rằng vẫn còn một số người ra vẻ đạo đức, cho rằng ông Thịnh là cha ruột anh, anh làm vậy là không đúng.
Có điều hiện nay không còn sùng bái ngu hiếu nữa, công ơn sinh ra không bằng công ơn nuôi lớn, nói gì đến việc sinh ra mà không nuôi, còn cộng thêm mang bồ nhí về nhà bức tử vợ cả, chưa kết thù đã là may rồi.
Huống chi người ta cũng đâu có làm gì ông Thịnh đâu, nuôi ăn nuôi mặc còn chưa đủ chắc?
Thế là đám đội quân danh dự vừa mới chui ra nhảy nhót vài cái, đã bị quần chúng mỗi người một câu đè cho chìm nghỉm.
Nhưng ông Thịnh không hài lòng một chút nào với loại cuộc sống này.
Đúng, Thịnh Ngự bao hết ăn mặc ở cho ông ta, nhưng anh ta lại thuê một người làm công, nấu cơm cho ông ta mỗi ngày, còn tiền thì không cho ông ta lấy một đồng.
Ông ta gần như nghi ngờ đây là Thịnh Ngự cố ý làm thế!
Từ trước đến nay ông ta quen thói tiêu tiền như nước, mua điếu thuốc cũng phải loại đắt nhất, hiện tại không có một xu dính túi, đừng nói tới mua thuốc, ra khỏi nhà muốn ngồi xe buýt còn không xong đây này!
Ông ta sao có thể cam tâm được chứ!
"Thịnh Tứ! Ông có còn là đàn ông không vậy!"
Thịnh Mẫu thét chói tai, lao ra từ trong phòng, phát rồ nhào lên cào ông Thịnh, đồ trang sức, thứ đáng giá duy nhất mà bà ta còn giữ lại, đã mất sạch không còn một món nào nữa!
Ông Thịnh không đề phòng, liền bị bà ta cào xước vào đường trên mặt, ông ta túm lấy tay bà ta, “Bà làm cái gì đó hả!"
"Đồ bất lực!" Thịnh Mẫu tiếp tục đánh ông ta, ngay từ đầu bà ta còn có thể giả vờ dịu dàng, nhưng ông Thịnh nay đã không còn tiền, lại còn muốn trộm đồ trang sức của bà ta, “Mau đền lại tiền cho tôi!"
Móng tay sắc nhọn của bà Thịnh vạch lên mặt ông Thịnh, có máu rỉ ra, ông Thịnh đau đến giật mình, cơn giận bùng lên, liền nắm lấy tóc rồi đẩy bà ta dúi về phía trước, “Đó đều là do tôi mua cho bà đó!"
Dù có sống trong sung sướng an nhàn, thì đàn ông vẫn là đàn ông.
Thắt lưng của bà Thịnh đụng một cái ầm xuống cạnh bàn, rồi ngã lăn ra đất, phát ra tiếng rắc. . .
Ông Thịnh sửa sang lại quần áo, rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đúng là bà điên."
Bà Thịnh nằm trên mặt đất, chỉ vừa mới thử nhúc nhích chút thôi đã đau đến toát mồ hôi lạnh, dù sao bà ta đã không còn trẻ trung gì nữa . . .
Nhìn người đàn ông kia càng đi càng xa, không biết có phải do thắt lưng đau quá hay không, mà nước mắt bà ta chảy ướt cả mặt. . .
Cho đến tối, khi Thịnh Lê trở về nhà, mới phát hiện ra bà ta.
"Mẹ?" Thịnh Lê mệt mỏi xoa thái dương, kêu lên.
Sau đó vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện.
Xe cứu thương tới chở bà Thịnh vào viện, chẩn đoán rằng bà ta bị gãy xương vùng thắt lưng, nhất định phải nhập viện để trị liệu.
Ông Thịnh hai ngày sau mới tới, bà Thịnh không ngừng chửi rủa, sau đó ông ta cũng không nhịn nổi, thế là hai người lại bắt đầu cãi vã.
Thịnh Lê đè trán, mệt mỏi mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, đóng lại mọi âm thanh ở phía sau.
Hiện giờ nhà họ Thịnh thất thế, người ta đều trở thành dao thớt hết cả, trước kia những người luôn đi theo sau nịnh nọt anh ta, bỗng nhiên trở mình một cái, không nói đến các loại chế nhạo, chỉ cần nói đến hiện tại, anh ta chỉ muốn sống yên phận, cũng có chút tài năng, hẳn là có thể tìm được công việc phù hợp. Nhưng anh ta căn bản không tìm được công việc gì tốt hết.
Tinh Nhan và Thịnh Ngự đều không phải loại người mềm lòng dễ đồng cảm.
Nhất thời mềm lòng tha cho người ta một lần, rất có thể khiến bản thân lưu