Editor: Fuurin
Quý Tiểu Tiệc bốn tuổi hiện đang ngồi trên bậc thang trước thềm nhà suy nghĩ về cuộc đời.
Ví dụ như, Tiểu Mập Mạp cùng một họ với ba cậu ấy, vậy vì sao cậu lại cùng họ với mẹ nhỉn?
- - mặc dù cậu cũng thấy rất vui vì điều đó nha.
Ví dụ như, nhà Tiểu Mập Mạp lúc nào cũng là mẹ cậu ấy nấu cơm, còn nhà cậu lại là ba xuống bếp.
- - từ trước tới nay mẹ cầu đều sẽ không nấu cơm.
Lại ví dụ như, Tiểu Mập Mạp bảo là từ trước đến nay chưa từng thấy ba cậu ấy đỏ mặt, vậy mà lúc ở nhà cậu toàn thấy ba đỏ mặt.
- - mẹ chỉ cần sờ một cái, là lỗ tai ba bùm một cái, đỏ lựng lên ngay.
Lại lại ví dụ như, Tiểu Mập Mạp lúc nào cũng ngủ chung với ba mẹ, còn ba cậu thì lúc nào cũng muốn xách cậu ra ngoài.
- - lí do là cậu tè dầm.
Cậu nhóc thở dài thườn thượt, người lớn đúng là thích nói dối.
QwQ, thật phiền quá mà, thế giới của người lớn thật là phiền quá đi!
Ba còn không cho cậu ăn kẹo mút nữa cơ!
Mặt trời càng lúc càng lên cao, cậu nhóc bụ bẫm đứng lên, lon ton chạy vào nhà.
Mẹ sắp thức dậy rồi, cậu phải đi thơm thơm mẹ một cái nha!
Ừm, thơm thơm mấy cái là không thấy phiền não nữa ~~
... . . .
Người người đều nói, Quý Tiệc chính là con cưng của vận mệnh.
Tất cả tài sản của nhà họ Quý và cha cậu rồi sẽ đều là của cậu.
Bọn họ nói cũng đúng.
Ba cậu chẳng hề tham lam quyền thế, à không, phải nói là hận không thể ném công việc sang cho cậu càng sớm càng tốt luôn ấy chứ.
Nhưng Quý Tiệc thì lại cho rằng, nguyên nhân khiến cậu trở thành con cưng của vận mệnh, là do cậu có một cặp cha mẹ tuyệt vời.
Sự yêu thương và dạy dỗ mà bọn họ dành cho cậu từ trước tới nay đều không hề giả tạo…mặc dù thời thời khắc họ đều sẽ rải cho cậu đầy cẩu lương. (*Ed: tội :)) )
Nhưng cho đến khi cậu không còn trẻ, cho đến khi bác sĩ nói cho cậu rằng cha bị bệnh nặng, vậy mà ông vẫn cố gắng chống chọi đến cùng.
Cho đến một ngày kia, cả hai người cùng nhau ra đi.
Cho đến khi cậu đọc được nhật ký của ông ấy.
- - Nhan Nhan chỉ thích ăn thức ăn mình nấu thôi, mình mà đi rồi, ai nấu cho cô ấy bây giờ. . .
Dường như, từ những dòng này, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh dịu dàng của ba mình khi đặt bút viết ra nó. Vào giây phút ấy, Quý Tiệc bỗng nhiên cảm thấy, cậu không phải là đứa con của vận mệnh.
Là ba mẹ cậu mới phải.
Bọn họ có được đối phương, đó chính là thứ quý báu nhất trên đời này của họ, chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ biến mất.
... . . . Đường phân cách... . . .
Ngoài cửa sổ vẫn là nửa đêm.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Người nằm trên giường hơi nhúc nhích.
Lúc chưa mở mắt ra, tư thế của tay phải như là đang nắm lấy tay ai đó, cô động đậy, dường như muốn nắm lấy cái gì.
Tinh Nhan mở mắt ra, hơi ngơ ngác ngồi dậy.
Cô rất ít sinh ra tâm trạng mờ mịt mất mát như thế này, nhưng hiện giờ, nó lại xuất hiện, khiến cho cô không thể coi thường.
Ngồi ở trên giường nghĩ ngợi một lát, nhưng lại không thể nghĩ ra, cô đột nhiên mở miệng, “Điểm, tôi có thể đi ngay đến một thế giới khác luôn không?"
Mất một lúc lâu sau, thì Group Bao Lì Xì Tấn Giang mới nổi lên giữa không trung.
Nó thở dài nói, ". . . Trước tiên cứ ngủ một giấc đi đã" .
Nếu như lúc này có người ở đây, thì có thể nhận ra, giọng nói của quả cầu màu trắng này dịu dàng đến nhường nào. (*Ed: ồ có một sự suy đoán nhẹ ở đây nha :o)
Tinh Nhan giật mình, lại lần nữa nằm xuống.
Nhìn cô trở mình qua lại, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, ở một nơi không ai chú ý, quả cầu trắng tỏa ra một làn ánh sáng nhạt, làn ánh sáng ấy chảy ào ạt vào người cô.
Cảm giác trống rỗng kia dần dần biến mất, Tinh Nhan ôm lấy gấu bông bên cạnh, từ từ chìm vào giấc ngủ.. .
...
Nhưng vào sáng hôm sau, lúc cô đang ăn sáng.
Cảm giác này lại tới.
Lần này không đợi Tinh Nhan kịp nhíu mày, Group Bao Lì Xì Tấn Giang đã lập tức xuất hiện, dời đi sự chú ý của cô.
"Thế giới tiếp theo là thế giới Tu Tiên, tương đối cao cấp, cô nên chuẩn bị một ít thứ trước đã. . ."
"Ừ." Tinh Nhan không hề làm khó bản thân, cô bỏ những thứ vừa ăn được một nửa trong tay xuống, rửa tay, “Group Bao Lì Xì lần này của tôi là gì thế?"
Theo sau câu hỏi của cô, màn hình trong suốt từ từ thay đổi, một cái icon nhấp nháy lên, "Là Group Chư Thiên Thần Phù."
"Chư Thiên Thần Phù là group gì vậy?"
Còn chưa dứt lời, cô đã bấm chọn luôn cái icon kia, rõ ràng là không quá cần phải biết câu trả lời, chỉ là ngoài dự đoán, giọng nói ôn hòa bắt đầu vang lên.
"Bình thường Group Bao Lì Xì sẽ được ghép đôi một cách ngẫu nhiên, nếu năng lượng của cô đủ để vào group, thì hệ thống sẽ tự động ghép cô với một group có dạng năng lượng giống cô nhất."
"Cho nên group lần này, là các vị Chân Nhân trong giới luyện bùa đến từ Thế Giới Chư Thiên, thứ lưu thông ở đây cũng là về bùa chú linh tinh này nọ."
Tinh Nhan sững sờ một chút, sau đó cười như không cười hỏi lại, “Ngươi đang nhắc nhở ta sao?"
Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tinh Nhan lại rất bình tĩnh.
Quả cầu nhấp nháy, "Tôi là…hệ thống của cô…đây là điều tôi nên làm." (*Ed: càng thêm nghi ngờ :v)
Nó nói, "Trong này nói rằng viết bùa hình như cần có mực chu sa, nhưng trên thực tế lúc viết bùa còn cần rất nhiều loại thảo dược, có một vài loại thảo dược trên thường gặp ở Trái Đất, lại rất hiếm thấy ở nơi họ sống, ví dụ như là..."
Tinh Nhan không hỏi nó vì sao lần trước không nói cho cô, chỉ gật đầu, lấy di động nhờ người ta thu mua một ít thảo dược chuyển tới, sau đó mở group ra, làm chuyện cần làm.
Thực sự thì, dù nó nói thật hay giả, hoặc là có mục đích gì đi chăng nữa, thì linh hồn của cô bây giờ cũng đều hoàn toàn dựa vào hệ thống để duy trì, không có bất kì sức mạnh gì để phản kháng hết.
Vào những lúc như thết này, cô sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều cả.
... . . .
Cảm giác quen thuộc ập tới.
Tinh Nhan chuẩn bị tiếp thu ký ức.
Ký ức lần này rất hắc ám.
Tu tiên là con đường cô độc nhất, cũng là con đường gian nan nhất.
Ba nghìn đại thế giới, vô số tiểu thế giới.
Thế giới Vân Thủy chính là một đại thế giới, mấy ngàn năm trước từng có vô số đại năng phi thăng, sự thịnh vượng càng không cần phải nói.
Nhưng đó đã là cực kỳ lâu trước kia.
Không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mà con đường thông thiên tại thế giới Vân Thủy bỗng nhiên đóng lại, từ đó về sau, không còn một ai có thể phi thăng được nữa, mà phương thức liên lạc do những người đã phi thăng rồi để lại cũng bị chặn đứng hoàn toàn.
Bây giờ, đã là mấy ngàn năm sau, cuối cùng Tiên giới và Ma giới cũng liên lạc được với người ở thế giới Vân Thủy.
Cuối cùng bọn họ cũng đã biết nguyên nhân khiến con đường thông thiên đóng lại.
Mấy ngàn năm trước, Chân Ma xuất thế, vạn ma thần phục, sinh linh đồ thán.
Hai giới Tiên Phật tập hợp đủ sức mạnh để phong ấn nó, ai ngờ Chân Ma rất gian trá, nó hóa thành một vạn bản thể, rải khắp các thế giới.
Mọi người đã nhanh chóng tìm được đủ 9999 bản thể, chỉ còn một cái nữa, dù tìm thế nào cũng không ra.
Tuy rằng bản thể của Chân Ma rất yếu ớt, nhưng khả năng ẩn nấp lại tốt vô cùng, sức khôi phục cũng nhanh một cách đáng sợ, gần như mỗi giây mỗi phút đều sẽ hấp thu ma lực, đợi đến khi thời cơ chín muồi, Chân Ma chân chính sẽ một lần nữa quay trở lại.
Cho đến một ngày nọ, bọn họ phát hiện ra thế giới Vân Thủy có điều lạ thường.
Chân Ma đã dùng tất cả tu vi và thân thể để bao bọc lấy toàn bộ thế giới Vân Thủy, loại Ma như Chân Ma này, là do hấp thu bảy loại tình cảm trong Thiên Địa mà sinh ra, bất kỳ ai đều sẽ có đủ loại tâm tình tình cảm, tu vi càng cao, thì tâm tình sinh ra càng hữu dụng đối với nó, kể cả Thần Phật.
Kết giới do nó bỏ ra hết thảy để thiết lập đương nhiên là không tầm thường.
Phía bên ngoài cũng không phải là không thể phá vỡ nổi, nhưng lại ngại rằng Chân Ma từ trước đến nay hành động chưa từng để ý đến nhân quả, một khi kết giới bị ngoại lực phá hư, thì ngay từ khi nó còn chưa vỡ hẳn, Chân Ma sẽ thức tỉnh, dùng thế giới Vân Thủy và một vài thế giới xung quanh khác như chất dinh dưỡng dể hấp thu, rồi trực tiếp hồi phục.
Nhưng Tiên Phật thì lại đều e ngại