Editor: Fruurin
Lúc này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phật Ấn màu vàng kim và tiếng niệm kinh bỗng xuất hiện giữa sương mù.
Sương mù máu như gặp phải thiên địch, phát ra tiếng vang, rồi dần dần tan rã, lộ ra dáng vẻ nguyên bản của pháp bảo, không thể tiến thêm được nữa.
"A Di Đà Phật."
Lúc Tinh Nhan quay đầu lại nhìn, thì thấy một hòa thượng tướng mạo tuấn tú, mặc áo cà sa, tay chắp trước ngực, khẽ mỉm cười niệm Phật hiệu.
Toàn thân hòa thượng này đều như đang tỏa ánh hào quang thánh khiết, hắn sụp mi cụp mắt, giọng nói mềm mại, như mang cả từ bi chúng sinh bình đẳng.
"Xin chào thí chủ."
Bên trong bí cảnh có đủ nơi đẹp như chốn tiên, nơi này là một trong số đó. Nhưng lúc này, nếu có người nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy rằng, phong cảnh phía sau hắn đều như hóa thành hư vô.
Phạm Thiên Cung - Giới Sân.
Từ trước đến nay, Phật Tu luôn luôn khắc chế Ma Tu, huống chi còn gặp tên hòa thượng này nữa, Tinh Nhan vẫn luôn là kẻ thức thời, liền lập tức thu hồi pháp bảo.
Phật Tu tu hành qua luân hồi chuyển thế, nghe đồn Giới Sân đã luân hồi qua không biết bao nhiêu thế rồi, là cao tăng công đức sắp viên mãn.
Thật hay giả tạm thời không thể rõ, nhưng từ nhỏ Giới Sân đã có một trái tim hướng Phật, tu vi chẳng qua chưa quá hai trăm năm, đã kết thành Nguyên Anh, điểm này xác thực là thật, còn nguyên chủ thân mang Chân Ma, bất cứ lúc nào cũng hấp thu ma khí, nhưng lại vẫn chưa kết được Ma Anh.
"Ồ, ta lại không biết, Giới Sân sư phụ lại cùng đỉnh đỉnh đại danh Ma Cung Thiếu Chủ lui tới cơ đấy."
Tinh Nhan khẽ cười, ung dung nuốt xuống ngụm máu trong miệng.
Tay lại lén làm chút động tác.
Ma Tu và Tiên Tu là hai hệ tu luyện khác biệt, một loại nhờ vào linh khí, loại kia thì nhờ vào ma khí, ma khí thì không câu nệ tâm ma, cho nên Ma Tu cũng trở nên tùy ý hơn một chút.
Thật ra trong số các Ma Tu cũng có phân ra chính và tà, chỉ vì tà Ma Tu bình thường luôn gây ra tội ác tày trời, cho nên tiếng xấu rộng khắp, khiến cho mọi người gần như quy kết tất cả Ma Tu đều là tà Ma Tu.
Rất khó để phân biệt được chính Ma Tu và tà Ma Tu, cho nên khi gặp phải Ma tu, thì Phật Tu đều sẽ trực tiếp ra tay, Phật Quang mà bọn họ tu luyện có thể gây nên tổn thương rất nặng đối với nghiệt lực, những kẻ tạo nghiệp chướng càng nhiều, tổn thương cũng sẽ càng nhiều.
Từ trước đến nay nếu Phật Tu nhìn thấy Ma Tu thì sẽ không có chuyện buông tha, nàng không tin hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Sống hai năm trong Ma Cung, lòng cảnh giác của nàng rất nặng, thời thời khắc khắc đều trong trạng thái đề phòng, vậy mà lại không thể nhận ra hòa thượng này từ đâu xuất hiện.
"Thí chủ nói đùa rồi."
Không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào từ giọng nói của hắn, "Trước kia Bạch đạo hữu là bạn cũ của bần tăng."
Hắn niệm phật hiệu, "Không biết thí chủ và Bạch đạo hữu có ân oán gì, nhưng làm người nên có lòng khoan dung, mong thí chủ nương tay."
Ánh mắt nam chính lập lòe, bạn cũ sao? Một nữ ma đầu như Nguyệt Sơ thì có chuyện cũ gì với Giới Sân cơ chứ?
Trong lòng Tinh Nhan không hiểu sao bỗng nhiên dâng lên cơn giận, thậm chí còn kèm theo sự uất ức lạ kỳ.
Nàng cười một tiếng, liếm môi, nói, "Vậy thì không may rồi, ta vẫn không muốn nương tay nha."
Dùng mất một lá bùa nguyền rủa, mới có thể giữ chân nam chính nữ chính tại đây, về sau hai người bọn họ ắt sẽ càng thêm đề phòng, nếu nàng muốn thành công lần nữa, e rằng sẽ phải phí càng nhiều sức lực hơn.
Thật sự đáng tiếc, hình như là nàng cũng bị bệnh rồi, cứ thấy ai mà đứng về phía nam chính và nữ chính, dù có vì nguyên nhân sâu xa nào đó, nàng vẫn cảm thấy chán ghét. . .
Nàng không nói gì thêm, chỉ duỗi tay ra bóp một cái, lập tức có vô sồ làn sương mù tràn tới, bao phủ lấy Giới Sân.
"A Di Đà Phật." Giới Sân không có bất kỳ hành động phản kháng nào, chỉ cúi đầu niệm Phật hiệu, kim quan trên người nhẹ nhàng tỏa ra, cộng với sương mù vờn quanh càng khiến hắn trở nên thần thánh bất khả xâm phạm.
Mỗi một làn sương mù kia đều mang theo sức mạnh khổng lồ, có thể khiến người ta trọng thương, ngoài việc kêu vang khi chạm vào hắn ra, lại chẳng thể gây ra bất cứ thương tổn gì.
Tinh Nhan hừ một tiếng, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực do sử dụng sức mạnh quá đà lại lan ra, mùi máu ngai ngái nơi cổ họng dường như đang cảnh cáo nàng, Tinh
Nhan nhướng mày, lập tức sử dụng gấp đôi sức mạnh.
Một ngụm máu phun ra ngoài.
Nhưng biết làm sao đây, nàng cứ không muốn dừng đấy.
... . . .
Hình như hòa thượng đã chú ý tới, lúc này liền chắp tay trước ngực, "Thí chủ, dừng tay lại đi."
Quả nhiên chênh lệch giữa người đã vượt qua Nguyên Anh và chưa vượt qua là quá lớn, phát hiện mình không thể gây nên tổn thương cho hắn, Tinh Nhan hơi híp mắt, rồi nhiên nở nụ cười rất vui vẻ.
"Được nha ~ "
Tự như nụ cười của trẻ thơ, sáng chói nhưng yếu ớt.
Có điều động tác của nàng lại không hề phù hợp với nụ cười đó.
Một cây trường cung bỗng nhiên xuất hiện, ba mũi tên khổng lồ xé gió lao vụt tới, màu đỏ máu ở đầu mũi tên gần như ngưng tụ thành màu đen, nếu nhìn thật kĩ, sẽ thấy đó chính là những dòng xoáy.
Không hề có ý buông tha.
Mũi tên này cực kỳ khủng bố, mang theo uy áp dồn dập, như muốn hút hết linh khí trong thiên địa về phía mình, khiến cho cả không gian dường như cũng trở nên vặn vẹo.
Lực lượng kỳ lạ, giống như là của Kim Đan.
Đồng tử nam chính co lại.
Người người đều nói, xét theo thế hệ Ma Tu hiện nay, thì hắn ta xếp thứ nhất, ai ngờ Ma Tinh Cung còn ẩn dấu một kẻ như nàng ta, đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu hắn ta có thể ngăn cản một mũi tên này hay không. . .
Sợ rằng, người này chính là kẻ địch mạnh nhất của hắn ta rồi. . .
Hắn ta gục đầu xuống, che đi vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Đồng thời, Tinh Nhan lại phun ra một ngụm máu nữa, kinh mạch toàn thân như nứt ra từng khúc một, cơn đau khổng lồ gần như khiến nàng không thể đứng vững.
Mũi tên mang theo áp lực cực lớn xé gió lao tới, chính là bí kỹ của nàng, nếu như cứ vậy mà đánh vỡ nó, thì nàng sẽ bị phản phệ rất nặng, hòa thượng bỗng nhiên chần chờ.
Cũng chính vào lúc này, mũi tên đã tiến tới gần, Giới Sân chợt cảm thấy không khí chung quanh trở nên áp lực, sau khi phản ứng lại thì tất cả động tác đã bị chậm đi, muốn động đậy cũng khó.
Trong chớp nhoáng này, Tinh Nhan cũng đã tiến tới gần hai người kia, khóe miệng nàng luôn mang theo nụ cười dịu dàng bất biến, nhưng sức lực trên tay lại lớn hơn rất nhiều.
Vốn trong suy nghĩ vẫn còn một ít chần chừ và do dự, nhưng sự tức giận táo bạo tràn lan nơi lồng ngực khiến cho nàng căn bản chẳng còn thời gian suy tư.
Sức mạnh này vừa xuất hiện, liền tỏa ra cảm giác uy hiếp khổng lồ, cỏ cây dưới chân khô héo trong nháy mắt.
Nó thẳng tắp lao về phía hai người kia.
Lần đầu tiên nam chính không còn có thể giữ vẻ tà tứ trên khuôn mặt nữa, hắn ta lạnh lùng nham hiểm, hung ác, định dùng hết sức mạnh đáp trả.
Khoảng cách giữa hai bên quá ngắn, theo lí thuyết thì đã không còn bất kỳ chỗ trống nào để kịp thời phản ứng lại nữa.
Nhưng suy cho cùng, bọn họ vẫn là nam nữ chính, lúc Tinh Nhan đánh tới, thì bỗng cổ tay của nữ chính xuất hiện một cái vòng tay màu xanh lá, ánh sáng màu lục bao phủ lấy cả hai người bọn họ.
Một chưởng trí mạng đánh xuống, lại chỉ khiến cho tầng ánh kia hơi