*Editor: Fuurin
*Ed: lâu ngày quá, lại thấy thèm chút cẩu lương nên mình update tiếp bộ này. Đảm bảo chỉ có thính, ngọt, và ngọt hơn thôi hehe.
Từ bi cái chân! Thánh Khiết cái quỷ! Tuệ nhãn cái cái rắm!
Kẻ kia bị tức đến nghẹn cả họng, chỉ có thể hổn hển thở mấy tiếng, rồi không cam lòng nhắm mắt.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Nữ nhân kia là kẻ thức thời, hoàn toàn không có thêm bất kì hành động phản kháng nào nữa, thấy Giới Sân đã đút xong đan dược, khuôn mặt tái nhợt của Tinh Nhan chuyển biến tốt đẹp hơn khá nhiều, thì mới mở miệng thăm dò, "Đa tạ ơn cứu mạng của Thiếu Cung Chủ."
"Nếu Thiếu Cung Chủ có gì sai khiến, ta nguyện liều chết không từ."
Lúc nói ra những lời này, ngay cả giọng điệu nũng nịu cũng không dám sử dụng, mà thật sự thành khẩn như đang tuyên thệ lời thề.
Tinh Nhan chẳng thèm quan tâm hay quá để ý nàng ta vừa nói cái gì, chỉ thu lại dây đỏ trên eo nàng ta, nếu còn muốn chạy nữa, cùng lắm thì cắt đứt chân rồi xách về thôi.
Nàng quan sát nàng ta một lúc rồi nói, "Hợp Hoan Cung - Nguyên Sóng đúng không?"
Trong trí nhớ của nàng, vị Nguyên Sóng của Hợp Hoan Cung này cũng là một kẻ khét tiếng, Hợp Hoan Cung tu ma bằng cách song tu, mỗi một nam một nữ ở đây đều vô cùng xinh đẹp, chuyên sử dụng thủ đoạn mê hoặc là chính, quyến rũ cả người trong chính đạo lẫn tà đạo, sau đó song tu cùng bọn họ để hấp thu lấy tu vi.
Nhưng công pháp này cũng có chỗ hạn chế, dù sao đi nữa thì tu vi cũng là của người khác, bản thân có hút vào cũng sẽ không thành của mình được, cho nên tu vi sẽ không quá vững vàng, vì vậy khi hấp thu tu vi, phải chọn người có tu vi thấp hơn bản thân từ hai đến ba cấp.
Tu vi ở đây chính là điểm mấu chốt, nếu như gặp phải người có tu vi cao thâm biết bảo vệ tinh lực, thì công pháp này sẽ chẳng thể có đất dụng võ.
Chẳng qua nàng nhớ rõ nàng ta không phải là do chuyện tu vi, mà là một chuyện đặc biệt nổi tiếng mà sau này nàng ta sẽ trải qua.
- - đó chính là nàng ta vừa ý tu vi, của nam chính.
Mê hoặc nam chính không thành, liền dứt khoát trực tiếp thiết kế cho nam chính một cái bẫy to tại một bí cảnh trung cấp nào đó.
Nam chính vốn không coi nàng ta ra gì, vậy mà thiếu chút nữa đã bị lật thuyền trong mương, bởi vì nơi đó có tình quả, khi tình quả chín, tất cả dục vọng sẽ bị kích thích trong nháy mắt.
Đáng tiếc vẫn chẳng thể nào địch nổi hào quang của nữ chính, cuối cùng cô ta đúng lúc chạy tới, giết nàng ta, còn tiện thể cùng nam chính làm một lần chuyện tốt nữa.
Trong lúc nàng đang chìm vào suy nghĩ, nữ nhân kia thử cử động thân thể, phát hiện hoàn toàn không có vấn đề gì, ngay cả một cái cấm chế cũng không bị hạ.
... Nếu như nàng ta nắm chắc thời cơ, nói không chừng sẽ có khả năng có thể trực tiếp khống chế ngược lại nàng.
"Đúng thế, ta. . ." Nàng ta vừa suy nghĩ, vừa cẩn thận khởi động ma khí.
Ma tu làm gì có tình nghĩa hay chữ tín, chỉ cần có một tia cơ hội, sẽ chẳng ai lại đi buông tha cho nó cả.
Ngay lúc này, hòa thượng nãy giờ chỉ lần tràng hạt dường như phát giác được, hắn ngẩng mặt lên, ôn hòa cười với nàng ta.
Trong chớp mắt, toàn thân Nguyên Sóng lạnh toát, cảm giác bản thân giống như đang bị một con cự thú dữ tợn nhìn chằm chằm vậy.
Ma khí từ từ chậm lại, sau đó được lén lút thu hết, nàng ta cũng không dám còn bất kỳ điều gì giấu giếm, cung kính trả lời: “Ta là Nguyên Sóng."
Ma tu cũng là những kẻ tiếc mạng nhất.
Tinh Nhan lấy lại tinh thần, nhìn sang người bên cạnh, rồi chỉ ồ lên một tiếng, sau đó nở một nụ cười với Nguyên Sóng.
"Ta muốn một trái Tình quả."
Bàn tay rũ xuống củng Nguyên Sóng chợt run lên, nàng ta ngẩng đầu cung kính nói, “Ta sẽ chú ý tìm kiếm. . ." tin tức của nó.
Chỉ là, khi vừa ngẩng mặt lên, đối mặt với ánh mắt của Tinh Nhan, thì những lời sót lại đều như tắc lại trong cổ họng.
Ánh mắt kia mang hàm ý rất rõ ràng, ta biết ngươi đang giữ Tình quả, không cần nói thêm gì nữa đâu.
Giá trị của Tình quả là rất lớn đối với nàng ta, nàng ta dám dùng tu vi trung kì của mình đi hấp thu tu vi của nam nhân vừa nãy là nhờ đã từng nếm được một trái Tình quả, hiện giờ một trái trong tay này, chính là muốn để dành lúc lên cấp nguyên anh mới lấy ra ăn. . .
Nguyên Sóng lạnh cả người, không biết nàng ta đã sơ hở lúc nào mà làm nó bị lộ ra nữa.
Hiện giờ Tinh Nhan ghét nhất chính là lằng nhằng dông dài, khuôn mặt vui vẻ dần dần trở nên lạnh lẽo, "Đã nghĩ xong chưa?"
Động cơ của việc nàng cứu nàng ta vô cùng rõ ràng, đó chính là Tình quả.
Dù không biết kĩ từng chi tiết trong nội dung tác phẩm, nhưng lần này mấu chốt chính là nàng ta, nơi có cây Tình quả mọc nàng không cần biết, tất cả Tình quả còn dư lại cũng có thể để cho Nguyên Sóng cả, nhưng bây giờ, trái mà nàng ta đang giữ trong người nhất định phải thuộc về nàng.
Chỉ cần một trái này là đủ.
"Xong rồi." Cảm giác được chung quanh đã bắt đầu có sát khí, Nguyên Sóng lúc này không dám lại dài dòng thêm, lập tức lấy ra một cái hộp ngọc.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, hiện giờ nàng ta vốn không có tư cách đi cò kè mặc cả, Ma tu vốn chẳng kẻ nào nhân từ, nếu như không giao đồ ra, thì một giây sau, thứ chờ đợi nàng ta chỉ có phơi thây sưu hồn mà thôi.
Nộp nó ra có lẽ còn có đường sống, còn nếu không, thì chắc chắn phải chết.
Dù biết rõ nàng ta không dám giở trò, nhưng để phòng ngừa sơ suất, Tinh Nhan vẫn dùng ma khí bao lấy hai tay, sau đó mới nhận cái hộp, mở ra nhìn thử.
Xác nhận không lầm sau, khẽ gật đầu với nàng, trong lúc vui vẻ lãnh ý im hơi lặng tiếng biến mất.
Tiếp theo liền không quan tâm nàng phản ứng gì, cũng không có chuẩn bị chú ý người bên cạnh, lách mình hướng tới tiểu thú phương hướng bay đi.
Nữ tử vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy nàng như thế phản ứng, lập tức tính phản xạ nhìn về phía giới sân.
"A Di Đà Phật." Hòa thượng cũng không có cái gì câu oán hận, niệm thanh phật hiệu, thế nhưng giống như đại cẩu giống nhau, ngoan ngoãn đi theo.
Nguyên sóng: ... . . . Trợn mắt há hốc mồm.
Cho nên bọn họ đến cùng cái gì quan hệ? !
***
Lúc Tinh Nhan đi tới, thì con thú nhỏ kia đang nằm co quắp trên mặt đất, hình như một tia sấm sét hồi nãy đã rút cạn tất cả sức lực của nó.
Cảm nhận được có người đang