*Editor: Fuurin
Giới Sân lưu loát thu tay lại, ôn hòa cười một tiếng, "Ngã phật từ bi, Phật Tổ sẽ không nhẫn tâm trừng phạt bần tăng."
... Tinh Nhan hiếm khi lộ vẻ ngơ ngác.
Thì ra ý nghĩa câu nói “Ngã phật từ bi” là cái dạng này ư?
- - chắc kẻ nào xui tám đời luôn mới có thể làm Phật Tổ của hắn.
Thôi vậy, Tinh Nhan lặng lẽ rút chiếc túi càn khôn từ trong lòng tên kia, từ bên trong lấy ra được một gốc dược liệu.
Nàng hài lòng cất nó đi.
Sau đó lập tức nhảy lên pháp bảo, tiếp tục hướng về phía mục tiêu đã định.
Hòa thượng cũng cầm tiểu thú đi theo.
Vào thời điểm nào…Mới có thể…
Bên trong nơi đó thật ra cũng đã có người, hơn nữa số lượng còn không ít, có chính đạo, có ma đạo, nơi đây ngư long hỗn tạp, thật ra cũng do bản thân nó là một phúc địa, tài nguyên của tán tu vốn không được dồi dào, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội tới nơi này tu hành.
Dọc theo đường vào, mỗi nơi bọn họ bước qua đều có người lũ lượt nhìn chằm chằm, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh dị, một tên Ma Đạo lại đi chung với một Phật Tu…Đây chắc chắn chính là một tổ đội kỳ quái nhất.
Thậm chí có người đã nắm lấy bùa chú trong tay.
Có điều cũng không có kẻ nào động thủ, không phải là do tất cả mọi người ở đây nhận ra hai người, bên trong bí cảnh này, trên cơ bản các đệ tử của đại môn phái hầu như sẽ không tới nơi đây, bản thân Tinh Nhan và Giới Sân đều thuộc đại môn phái, mấy người tán tu ở đây từng gặp bọn họ thật ra không nhiều.
Nhưng khí chất trên người bọn họ quá bình thản, không có vẻ gì là tán tu cả.
Dù không thể nhìn thấu được tu vi của cả hai, nhưng kẻ tu tiên tin tưởng nhất là trực giác của bản thân, cho nên dù cho ánh mắt luôn dõi theo, nhưng lại không có ai thật sự ra tay.
Tinh Nhan cũng không thèm để ý, dường như không nhận ra ý đồ rục rịch xung quanh, cùng Giới Sân thẳng tiến vào sâu bên trong.
Thấy bọn họ càng đi càng vào sâu, đến khi bóng dáng cũng biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, may mà bọn họ không động thủ.
Vùng thông gió này càng vào trong thì gió cũng càng mạnh, tương ứng, nếu có thể kiên trì thì hiệu quả đem lại cũng sẽ càng cao.
Nhưng vì cái gì mà bọn họ không dám vào trong? Cũng chính là do phải lựa sức mà làm. Thần thức nếu không mạnh đến một mức độ nhất định mà đột ngột tiến vào trong đó, sẽ bị xé nát ngay lập tức.
Hai người kia vào sâu như vậy, chắc chắn tu vi rất cao.
...
Có điều trong số những người này cũng có người nhận ra bọn họ.
Ví dụ như, Lý Ninh.
Lý Ninh cũng là tán tu, nhưng thuộc dạng tán tu có quan hệ ngoại giao tốt, bình thường các đệ tử từ các môn phái xuống núi đi lịch luyện, nếu gặpcũng sẽ đi ăn cùng hắn. Lần này hắn vào bí cảnh này cũng do trùng hợp thôi, không phải có ý muốn vào.
Và rất khéo, người hắn nhận ra chính ra hòa thượng đi bên cạnh nàng.
Là Giới Sân đại sư của Phạm Thiên Cung.
Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, không biết phải làm thế nào.
Ngày xưa, lúc hắn ra ngoài lịch luyện, có lần đã bị một vài tên Ma Tu truy sát muốn dùng hồn phách của hắn để luyện thành cờ chiêu hồn, vào lúc nguy cấp nhất, đã được chính Giới Sân đại sư từ bi chìa tay giúp đỡ.
Khi đó, hắn nhớ rất rõ ràng, vào lúc hắn nói cảm tạ, Giới Sân đại sư đã chắp tay trước ngực, giọng nói lạnh nhạt, trả lời một câu, "Thí chủ không cần phải khách khí, ma đầu gây nhiều việc ác, đây là điều bần tăng nên làm."
Đã nói là điều nên làm mà?
Hắn nhớ lại nữ nhân bên cạnh đại sư lúc nãy, mặt mày tái nhợt, khóe mắt xếch lên, ma khí tỏa ra bốn phía, nhìn sao cũng thấy là một ma đầu “Cần phải diệt trừ” mà!
Lý Ninh siết chặt nắm tay, mày nhíu lại.
Nhìn tình hình, đại sư chỉ có thể ngoan ngoãn theo ở phía sau nàng ta…chẳng lẽ ngài đang bị ma tu cầm tù bắt đi sao?
Có lẽ ngài đã bị trói bởi hồn thừng, nên mới bị ma tu bắt lấy?
Hắn cắn răng, lấy ra lá phù truyền tin độc môn của Phạm Thiên Cung, sau đó viết tin tức lên trên.
Lá phù này hắn cũng chỉ có một lá, cũng do có duyên mà xin được, chỉ có thể dùng một lần, sẽ được một lần trợ giúp từ Phạm Thiên Cung.
Nhưng hiện giờ, Giới Sân đại sư đang rơi vào nanh vuốt kẻ ác, lúc này hắn tất phải cứu ngài.
Vẻ đau lòng trên khuôn mặt còn chưa kịp vơi đi đã thay bằng vẻ kinh ngạc, Lý Ninh nhìn lá phù mãi không chịu bốc cháy. Sauk hi lật qua lật lại kiểm tra một lượt, mới bừng tỉnh vỗ trán, phải rồi, đây đang là bên trong bí cảnh, đã vào đây thì không thể truyền tin tức ra bên ngoài được.
Cuối cùng hắn cẩn thận cất lá phù vào.
Chờ tới khi ra ngoài rồi, không biết người Phạm Thiên Cung có kịp thời tới hay không nữa.
***
Tinh Nhan tiếp tục đi vào trong, đi đến khi mà chính mình cũng cảm thấy có chút cố hết sức mới dừng bước.
Sau đó nàng khoanh chân mà ngồi, thả thần thức của mình ra.
Thần thức vốn vô hình, nhưng trong khoảnh khắc khi nó xuất hiện, những cơn gió dường như cảm ứng được, bỗng rít lên, từng luồng gió lạnh thấu xương lập tức quất vào trên thần thức.
Cơn đau truyền từ thần thức đến tận nguyên thần, nguyên thần run lên, nhưng vẫn tiếp tục duy trì trạng thái của thần thức.
Ma khí rời rạc trôi nổi quanh Tinh Nhan bỗng từ từ đậm đặc hơn...
"Chít chít." Tiểu thú màu tím nhìn nàng khoanh chân ngồi, chỉ kêu lên hai tiếng chứ không tiến lại gần mà nằm