Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Chương 7


trước sau


Editor: Fuurin

*Ed: mình làm cho xong phần truyện này luôn rồi sang làm Mạt Thế nhé! truyện này mỗi phần là một câu chuyện nên cũng dễ đọc á :))

Anh có nên chủ động hơn chút không nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Dung Ngọc đứng lên, đi tới chỗ trong góc.

Người đại diện bị ủn ra vẫn còn đang ngơ ngác thì nhìn thấy cảnh đó, liền kéo tay Dung Ngọc, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: "F*ck, cậu xác định là cậu được sao?"

Mới xem có bao lâu đâu, trong bí kíp có gắn cỗ máy thời gian chắc?

Dung Ngọc cười hiền hòa, ngữ điệu thong thả ung dung, "Đàn ông thì không thể nói không được được."

Người đại diện đỡ trán, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?

"Cậu cứ đi như vậy, chắc chắn sẽ thua thất bại thảm hại luôn." Hai từ "ngoan nào" cũng có thể khiến anh ngoan như học sinh tiểu học, thì anh ta rất khó có thể tưởng tượng ra, lúc trực tiếp mặt đối mặt, Dung Ngọc sẽ còn biến thành bộ dạng gì nữa.

"Từ ca." Anh cười, lắc đầu, trong mắt đều là dịu dàng không gì sánh nổi, "Em tình nguyện."

Ngàn vạn lý do cũng không địch nổi hay từ "tình nguyện".

Anh tình nguyện nhận thua trước mặt cô, chỉ cần trong lòng có người, ai thắng ai thua có gì quan trọng?

Huống hồ, lông mi rậm rạp phủ lấy ánh mắt, người đàn ông cười, bước về phía góc, chỉ cần ôm được người vào lòng, là anh đã thắng rồi không phải sao?

Từ ca bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía bóng lưng ai kia mà thở dài, ôi tình yêu....

Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho đầu bếp chuyên dụng của ảnh đế, anh cảm thấy cơm trưa nay hẳn là phải làm hai phần rồi.

... . . .

Khi Dung Ngọc đi đến trước mặt Tinh Nhan, vừa lúc cô mới đánh xong một trận game, đang vặn eo lắc cổ...mắng đồng đội như heo.


(*Ed: trong câu gì mà "không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo" đó :)) )

Chân dài bắt chéo, môi đỏ mọng lạnh lùng, khí thế quả thực vô cùng mạnh mẽ.

Dung Ngọc nhịn không được cười rộ lên, căng thẳng trong lòng bỗng không cánh mà bay.

"Quý ảnh hậu, có thể dẫn tôi đi đánh cái phó bản không?" Anh giương cao khóe miệng: "Dù sao thời gian này đồng đội heo tương đối nhiều."

Tinh Nhan nhướng mày, nhìn anh cười thoải mái nói đùa, giống như là bạn bè cùng chung mối thù vậy, đột nhiên cảm thấy rất có cảm tình.

"Đến nào." Cô vỗ vỗ bàn.

Dung Ngọc tìm cái ghế nhỏ, trực tiếp ngồi vào bên cạnh cô.

Người đại diện ở bên kia đã kinh ngạc đến ngây người.

Cứ vậy mà thành công rồi á? ?

Có chung mối thù với nhau là phương thức giúp cảm tình tăng lên nhanh nhất, tình cảm giữa Dung Ngọc và Tinh Nhan cứ thế được xây lên, ít ra thì trong mắt Tinh Nhan chính là như vậy.

Kết thúc một ván, cảm giác của Tinh Nhan với Dung Ngọc đã thân thiết thêm rất nhiều.

Cái gì mà đại thần cao quý không nhiễm bụi trần, rồi gì mà thanh cao xa cách chứ, lúc chơi game gặp phải đồng đội như heo vẫn độc miệng như ai thôi.

Hai người chơi game sảng khoái một mạch đến giữa trưa.

Hai người trợ lý từ hai hướng khác nhau đi đến, tay cầm hai phần cơm trưa khác nhau. Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó tự giác biến mất.

Tinh Nhan nhìn nhìn sự tương phản giữa cơm trưa của hai người, bỗng nhiên cảm thấy, bỗng nhiên cảm thấy cảm tình gì đó đều là giả, cô vẫn cứ thấy Dung Ngọc hơi chướng mắt.

"Anh không về chỗ mình ăn à?"

Hai người bọn họ đều có địa vị, tất nhiên sẽ có xe bảo mẫu, lấy thân phận của anh ta, không chừng xe bảo mẫu của anh thật sự tiện nghi như nhà ở. Trong này vừa không có ghế lại không có bàn, lúc ăn cơm nhất định sẽ không thoải mái bằng.

Cô là vì chơi game nên ngồi đêu cũng được, còn người này thì..có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy.

Dung Ngọc vừa nhìn liền biết cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên cười cười, mở hộp cơm, mời cô: "Ăn cùng nhau nhé?"

Trong ánh mắt còn tràn đầy thành ý.

Anh vuốt vuốt trán: "Dì giúp việc trong nhà lúc nào cũng lo tôi ăn không đủ no, mỗi lần đưa thức ăn đều khiến tôi cảm thấy..." Anh bày từng món từng món ra: "Ừm, dì ấy có hiểu lầm rất lớn đối với lượng cơm mà tôi ăn."

Dung Ngọc thở dài.

"Một hộp thế này đủ cho tôi béo thêm ba cân."

Bộ đạng u oán của anh khiến Tinh Nhan bật cười, nhìn lên bàn một lượt, cô cười, nói: "Quả thực là rất nhiều."

Chính là số lượng đủ để cho hai người đàn ông râu quai nón lực lưỡng ăn đến no luôn ấy

"Buồn cười à?" Dung Ngọc giả vờ lạnh mặt, cố gắng hù cô, nhưng trong đáy mắt đều là vui vẻ.

"Không buồn cười." Tinh Nhan cũng cố gắng đứng đắn lên, nhưng vẫn không có tác dụng, lại phá ra cười lần nữa.

Nhìn Tinh Nhan cười đến nghiêng ngả, như đóa hồng đỏ nở rộ, tươi tắn và nồng nhiệt, đáy mắt Dung Ngọc lấp lánh như có vô số ánh sao, dịu dàng vô cùng.

Anh rũ mắt, lấy một đôi đũa đưa sang: "Nào, coi như vì chúng ta là chiến hữu, giúp tôi giảm cân chút đi."

Tinh Nhan nhìn vào mắt anh, nhếch cằm: "Được."

Tính tình của cô trước giờ luôn rất thẳng thắn, cả đời đều sống rất đường hoàng, bây giờ xác định anh là thật lòng mời mọc, tự nhiên cô sẽ không già mồm từ chối.

Cô cũng rất muốn ăn thức ăn ngon mà.

Người đại diện có chút hoảng hốt đứng nhìn...Đầu tiên là ngồi bên nhau chơi game, sau đó liền ăn cơm cùng nhau luôn rồi? ?


Vậy là không bao lâu nữa, sẽ có cả em bé ra đời luôn đúng không?

Nhưng mà mọi chuyện cũng không đến mức như anh ta nghĩ.

Cho đến vài ngày sau, trong tiệc mừng đóng máy của đoàn làm phim, anh ta cũng không có thấy đứa bé nào hết.

Ừm, người đại diện cầm ly rượu, sao lại thấy hơi tiếc tiếc thế nhỉ?

"Dạ dày của Dung Ngọc không tốt, không uống rượu." Anh ta cản lại một diễn viên nhỏ định tiến lên mời rượu Dung Ngọc, khuôn mặt vẫn cười tủm tỉm nhưng động tác lại rất dứt khoát mạnh mẽ.

Thể loại tiệc tùng này không nhất định sẽ an toàn.

Trên thực tế, người thật lòng đến mời rượu Dung Ngọc không nhiều, trừ đạo diễn mời một chén ra, thì những người khác hầu như không có mời nữa. Địa vị của Dung Ngọc còn ở đó, không có ai dám thật sự đi mời rượu anh.

Trừ những người đó ra, thì đến chính là những người có mưu đồ, ví dụ như loại mời rượu thăm dò này.

Nếu như uống rượu, chính là có hứng thú.

Có điều dạng này cũng không nhiều, dù sao, thật sự thì phần lớn mọi người đều phát hiện, thời gian qua, Dung Ngọc Dung ảnh đế thanh cao xa cách, cứ hết diễn là lại ôm di dộng đi

tới chỗ nữ chính, hai người cùng nhau chơi game, cùng ăn cơm, nghĩ cách trêu chọc cho người ta vui vẻ.

Đương nhiên, cụ thể là mê mẩn trò chơi hay mê mẩn thứ gì khác, thì bọn họ đều tự biết, không có mấy ai là kẻ ngốc cả.

Còn Tinh Nhan, cô ngược lại vẫn chưa thể đạt tới địa vị không thể mời rượu đó, nhưng trong bữa tiệc Dung Ngọc không rời khỏi cô nửa bước, ai dám tiến lên mời chứ?

Dung Ngọc cười khổ, thật sự là không ai dám mời, nhưng nếu như cô chủ động đi uống thì sao?

Chuyện này tất nhiên không có cách nào giải quyết.

Quý Tinh Nhan. . . Chiến tích huy hoàng, một mình uống cho một đám đạo diễn nhân viên đều nằm rạp hết cả.

Đạo diễn uống say, bắt đầu nhảy lên bàn múa thoát y, bầu không khí bữa tiệc nóng lên trong chớp mắt.

Hai người Tinh Nhan và Dung Ngọc nhân cơ hội thoát ra.

Ồn ào nhức cả đầu.

Hai người đại diện và hai người trợ lý liếc nhau một cái, như có thần giao cách cảm mà thả chậm bước chân, rất có xu thế thi đua với ốc sên xem ai chậm hơn ai.

Dung Ngọc cảm giác được tiếng bước chân đằng sau dần dần biến mất, mới nhìn sang người bên cạnh đang xoa xoa huyệt thái dương, lên tiếng: "Sao vậy?"

"Đầu choáng váng à?" Trong giọng nói dịu dàng của anh mang theo một ít trách cứ: "Rượu không phải là thứ tốt, uống nhiều như vậy làm gì chứ?"

Khuyên cũng khuyên không được.

Tinh Nhan mở mắt ra, cười rộ lên, "Không choáng."

Cô chỉ là muốn uống cho sảng khoái mà thôi.

"Đạo diễn Tống Nghệ, em có đi không?" Anh dời đề tài.

Thời gian quá ngắn, tính ra thì hai người quen nhau mới được có một tuần lễ, mỗi ngày trừ ngủ ra thì đều ở chung một chỗ, cũng không nhiều tiếng lắm, bạn thì là bạn, nhưng...anh vẫn không thể nói thêm gì.

"Đi chứ." Nhớ tới công việc, Tinh Nhan đột nhiên muốn đạp phát chết luôn tên bạn trai cũ.

Trước kia, Quý Tinh Nhan vì mình bạn trai nhỏ của mình...mà trở thành chiến sĩ thi đua (*ed: ý làm làm việc cật lực.), hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, liều mạng nhận vai diễn, cũng may mà có Hứa tỷ, luôn khống chế số lượng cũng như chất lượng kịch bản cô nhận, chứ nếu không thì dù địa vị chưa đổ, thì người đã sụp đổ trước rồi.

Tuy vậy, công việc tiếp theo của cô đã được đẩy lùi đến nửa năm sau. Còn Tống Nghệ này, giờ cô phải nhận.

Cô đến cơ thể này, cũng mang ý nghĩa --- những công việc đó cô đều phải làm cho hết.

Thật là tức.

Tách tách - -

Trong không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên một âm thanh như vậy.


Hai người đều là minh tinh, rất quen thuộc âm thanh này --- âm thanh của máy ảnh. Cả hai đều kịp thời phản ứng lại, Dung Ngọc nhanh chóng đuổi theo.

Cái loại paparazi suốt ngày ẩn núp như thế này. Đều không có tí đạo đức nào hết, cho dù bọn họ có muốn công khai, cũng không phải trong tình huống như vậy, quan trọng nhất là, bây giờ hai người vẫn chưa có đến với nhau nữa.

Dung Ngọc thoạt nhìn là một quý công tử ôn tồn tao nhã, nhưng thể lực thật sự không phải xoàng. Tên paparazi mắt thấy bỏ chạy không được, liền quẹo lại, đổi hướng chạy về phía Tinh Nhan.

Tinh Nhan không nói hai lời, trực tiếp cởi giày ra, nhắm ngay mặt tên paparazi mà ném, "Dừng lại cho tôi."

- - một phát trúng ngay hồng tâm.

Paparazi che mặt, đau chảy cả nước mắt, cũng không biết chân dẫm phải cái gì mà té luôn ụp mặt xuống đất cái rầm, âm thanh vang dội tới mức cách rất xa cũng có thể nghe thấy.

Liền Dung Ngọc không khỏi vì hắn thắp cây nhang.

Tinh Nhan nhảy lò cò về phía tên paparazi.

"Làm tốt lắm nữ vương!" Dung Ngọc ba chân bốn cẳng chạy tới, vươn tay đập tay với Tinh Nhan, sau đó lập tức đỡ lấy cô: "Có đi nổi nữa không?"

Tinh Nhan nhìn anh một cách sâu xa: "Đương nhiên có thể."

Chân của cô rất tốt, không có vấn đề gì mà không đi nổi hết.

Paparazi nằm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh giày cao gót, theo phản xạ ôm lấy mặt mình, cảm thán hôm nay thật xui xẻo.

Mặt hắn tuyệt đối đã sưng lên rồi...không lẽ lại bị đập thêm lần nữa ư? . . .

Nhưng ngoài dự đoán, chẳng ai quan tâm đến hắn cả.

Dung ảnh đế phối hợp nhặt lên máy ảnh của hắn, xóa hết ảnh đi, rồi lập tức nhìn sang Tinh Nhan.

Phát hiện cô hình như đang đứng hóa đá ở nơi đó: "Sao vậy?" Anh đi tới hỏi.

Theo ánh mắt của cô nhìn sang, cũng không cần cô trả lời, anh nâng trán, bật cười: "Nữ vương bệ hạ, người nói cho thần nghe thử, người đã sử dụng bao nhiêu sức lực vậy? ?"

Gót giày đều gãy luôn rồi.

... Không biết bây giờ mặt của tên paparazi sao rồi. Cảm thấy đồng cảm.

Khóe mắt Tinh Nhan nhếch lên, liếc liếc anh một cái, "Anh muốn thử không?"

Dù sao cô vẫn còn một chiếc đây.

"Không cần đâu." Ảnh đế giật giật khóe miệng, tiến lên dìu cô: "Mặt của tôi vẫn còn có ích lắm."

Tối thiểu nhất chính là có thể dùng để dụ dỗ em. . .

"Có thể đi tiếp được không?" Anh hỏi lần nữa.

Tinh Nhan nhìn anh một cái, bỗng gõ gõ móng tay đỏ thẫm của mình, hừ một tiếng: "Không thể."

Tác giả có lời muốn nói: Vậy nên, phải làm gì bây giờ?

(? ? >? <? ). ? ?

----- Hết chương 5 -----



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện