Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Chương 8


trước sau


Editor: Fuurin

*Ed: vậy đã nha, mình quay về làm Triệu Hồi Sư tiếp đây!! Ôm đồm nhiều quá :))))

"Vậy em nghĩ giờ phải làm sao đây?" Dung Ngọc cười .

"Nếu không thì. . ." Dường như có vô số cổ động viên đang đánh trống reo hò, trong lòng cũng vì bầu không khí này mà nóng lên, anh nói tiếp nửa câu còn lại: "Tôi cõng em nhé?"

Ôm thì...càng tốt hơn nữa.

Anh vô cùng trông chờ, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc nhìn...người yêu.

Đúng, là người yêu của anh.

Nhưng mà. . .

"Bỗng nhiên lại không sao rồi." Tinh Nhan giả vờ ghét bỏ nhìn anh một cái, tháo luôn chiếc giày còn lại ra, liền chuẩn bị đi.

Chi một đôi giày mà thôi, có thể cản nổi cô chắc? ?

Trái tim một lần nữa nhảy lên, Dung Ngọc bất đắc dĩ cười .

Anh biết.

Nhưng rõ ràng là biết không thể nào, vẫn không nhịn được mà chờ mong.

"Em chờ một chút." Người đàn ông nghĩ đến điều gì đó, đuổi theo."Em nghĩ mình là người sắt không gì tổn thương nổi à?"

Anh cầm lấy tay cô: "Đứng đây chờ, tôi đi lái xe lại đây." Mặt đất này cũng không phải là thảm lông dê, sẽ luôn có mấy thứ không tốt.

Tên paparazi nghe tiếng bước chân ngày càng xa, ôm mặt bất lực.


Bỗng nhiên cảm thấy phật phẫn nộ, để mặc hắn chỗ này thì cũng thôi đi, tại sao không gọi giùm hắn 120 chứ? !

Đặc biệt là Dung ảnh đế, không mang giày thì có gì mà lo hả! Anh không lo là mặt tôi sẽ biến dạng à? Nhỡ lúc đi phẫu thuật thẩm mĩ mà mũi vẫn không ngay ngắn lại thì sao? !

Má nó! Ghét nhất là mấy cặp yêu nhau mà trừ đối phương ra thì người xung quanh chỉ là không khí!

...

"Không chờ người đại diện của anh à?" Tinh Nhan ngồi trên xe, vừa nói vừa gửi tin nhắn, phát hiện hình như Dung Ngọc cũng không có ý định chờ người đại diện của mình.

Cô phải về nhà, ai đưa về cũng như nhau thôi, đỡ cho Hứa tỷ phải đi thêm một chuyến.

Dung Ngọc suy nghĩ một chút, bỗng mỉm cười, nụ cười có chút thú vị: "Người đại diện của tôi lái xe đến."

Giọng nói của anh mang theo vui vẻ: "Hôm nay vừa mua luôn."

Ừm, lúc anh nói lời này...không hề ngập ngừng.

Lúc này, nhóm người trợ lý và người đại diện vì có ánh mắt nên đi cực chậm, và lúc họ đi ra thì hai người đã lên xe.

Cảm thấy di dộng đang rung, Hứa tỷ lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn, nếp nhăn giữa hàng lông mày giãn ra.

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chị muốn Tinh Nhan tìm được một người xứng đôi vừa lứa, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải do Tinh Nhan quyết định, nếu như không phải Tinh Nhan chủ động muốn đi, mà hai người lại tự động biến mất...

Tất nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Dung ảnh đế khiến người ta cảm thấy yên tâm, tối thiểu, lấy thời gian nhiều năm giao thiệp của chị trong giới giải trí, quả thực có biết rõ vài chuyện của Dung ảnh đế.

Các loại người đẹp trong giới giải trí, có thể so sánh sắc đẹp với Tinh Nhan tuy không nhiều, nhưng không phải là không có, có điều Dung ảnh đế đối xử với những người này đều như nhau, ngay cả một cái scandal cũng không có, xa cách lạnh nhạt.

Đã là tình yêu thì không phân địa vị cao thấp, chị rất dễ để nhìn ra, trong cuộc chiến tình yêu này, Tinh Nhan ở vị trí kiểm soát tuyệt đối.

Từ ca cũng lấy điện thoại di động ra, nhưng không hề có bât kỳ tin nhắn gì, gọi điện thoại cũng không gọi được.

... Cảm thấy mất mặt sâu sắc.

Đều cùng là người đại diện, sao nghệ sĩ dưới trướng lại khác biệt như vậy cơ chứ?

"À. . ." Người đại diện Từ hơi lúng túng nhìn về phía Hứa tỷ, "Lúc nãy là tin nhắn của Quý ảnh hậu gửi đến phải không?"

Hứa tỷ đương nhiên cũng chứng kiến được cảnh điện thoại không một tin nhắn cuộc gọi của anh ta, tuân theo suy nghĩ sau này hai bên sẽ thành người một nhà, thái độ của chị ngược lại có chút hiền hòa.

"Đúng vậy." Hứa tỷ mới vừa nói xong, điện thoại liền rung tiếp, chị lấy ra xem, rồi mỉm cười.

"Bây giờ Dung ảnh đế đang lái xe, nhờ Tinh Nhan thay anh ấy nói cho anh một tiếng" chị nhìn về phía người đại diện Từ: "Để anh tự lái xa mình về nhà, cho anh nghỉ một ngày."

"Sao vậy?" Hứa tỷ nhìn thấy vẻ mặt anh ta quá là cạn lời, dựa trên tinh thần nhân đạo, hỏi thăm một tiếng.

Sắc mặt của người đại diện Từ khó coi, nói: "Tôi có xe lúc nào chứ, sao tôi lại không...? !"

Chờ chút, sắc mặt anh ta cứng đờ, đột nhiên nhớ lại chiếc xe mới mình vừa mua hôm nay. . .

Cười hai tiếng ha ha.

Ừ, là xe mới.

- - xe tập đi mua cho cháu trai một tuổi của anh ta.

Cái xe này cũng thôi đi, quan trọng nhất là, con mẹ nó, cậu quên rồi hả, cái xe em bé đó còn đang nằm trong cốp xe cậu đó? !

... . . .

Phía bên kia, người đại diện đang tức muốn nổ đầu, thì ở bên này Dung Ngọc đang yên tâm lái xe, cười đến tao nhã ấm áp, thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu với Tinh Nhan, trong xe tràn ngập không khí ấm áp.


"Đói rồi ư?" Dung Ngọc bình tĩnh đánh tay lái, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua cô: "Hồi nãy thấy em chỉ lo uống rượu."

"Anh nhìn tôi vậy làm gì?" Tinh Nhan sờ sờ bụng mình, quả thật hơi đói, thuận miệng hỏi.

Đèn xanh chuyển sang đèn đỏ.

Nhân lúc đèn đỏ, anh dừng xe.

"Em rất đẹp." Anh cười, nói.

Ngàn vạn ánh sao không bằng đôi môi cô khẽ nhếch, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, anh đều muốn cất giữ, trợ lý nói rằng ánh mắt của anh quá rõ ràng, thật ra sao mà anh không có kiên nhẫn chứ, chỉ là anh nhịn không nổi mà thôi.

- - tình yêu, cho dù anh có không nói ra, thì cũng sẽ bộc lộ bằng ánh mắt.

Tinh Nhan ngẩn người, rõ ràng là lời nói rất sỗ sàng, nhưng nghe anh nói ra, lại giống như là lời từ tận đáy lòng vậy. Ánh sáng trong mắt gợn sóng lăn tăn, dịu dàng không cách nào hình dung nổi.

Sau đó nghe rõ ý của anh, Tinh Nhan phù một tiếng bật cười, bầu không

khí ái muội vừa nãy cũng tản bớt, cô vuốt tóc, tự tin nhướng máy: "Không giấu gì anh."

"- -thỉnh thoảng nhìn mình trong gương, tôi cũng sẽ nhìn đến mê mẩn đó."

Dung Ngọc bất đắc dĩ, "Em ngược lại rất là thẳng thắn." Còn rất tự tin nữa.

Anh chỉ vào ngăn kéo trước mặt Tinh Nhan: "Không phải em đói sao? Bên trong có ít đồ ăn vặt, em ăn trước lót dạ đi."

Tinh Nhan cũng không có khách sáo, mở ngăn kéo ra, lật lật.

"Oa, rất nhiều loại, cám ơn nhé, chiến hữu."

"Sao trong xe anh lại có mấy thứ này?" Cô lấy một cái bánh ngọt nhỏ, quơ quơ trước mặt anh: "Anh thích ăn à?"

Hình như trong xe của đàn ông...không để mấy thứ này đúng không?

Trên thực tế cũng chính là như vậy, lúc anh để người đại diện đi chuẩn bị những thứ này, vẻ mặt anh ta cũng rất khó hiểu, một lời khó nói hết.

Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy dịu dàng: "Không phải là nghĩ đến khả năng em sẽ đói nên chuẩn bị sao?"

Nhưng, anh vô cùng xác định---sau này, cô sẽ là vợ của anh, mà ghế phụ của chiếc xe này, sẽ là vị trí cô ngồi, lúc đó có thể cô sẽ đói, đến lúc đó mới mua thì đã muôn.

Chi bằng anh chuẩn bị sẵn trước.

"Anh thật tỉ mỉ." Tinh Nhan thuận miệng khen một câu, cũng không nhận thấy ý tứ trong câu nói của anh, móng tay đỏ tươi xé bao bì bánh ngọt.

Dung Ngọc cũng không tiếc nuối gì: "Bây giờ về nhà ăn hay ăn ở ngoài đây?" Anh nhìn thoáng qua đồng hồ.

Nếu ăn ở nhà thì anh có thể nấu, muốn ăn bên ngoài cũng có thể, mặc dù đã trễ nhưng --- đầu bếp có thể tăng ca mà.

Tất nhiên Tinh Nhan biết bây giờ đã muộn, cô nuốt bánh ngọt, lấy thêm một cái nữa rồi nói: "Về nhà đi, ghé vào siêu thị mua thêm ít đồ là được."

Tinh Nhan lục lọi trong trí nhớ, xác định rằng trong nhà nguyên chủ không hề có thứ đồ ăn tên là mì tôm này.

Nguyên chủ thật ra có những tính cách khiến cô rất là nể phục, ví dụ như có thể nhịn ăn các món ngon để ngày ngày ăn rau luộc.

"Đi mua gì cơ?" Dung Ngọc nhìn cô.

"Mì tôm." Tinh Nhan nói một cách dứt khoát.

Trên thực tế, vì không tìm được lý do khiến bản thân nhất định phải xuống bếp, cho nên kỹ năng nấu nướng của cô hoàn toàn là con số không.

Đơn giản mà nói, trừ mì tôm là thứ cô có thể làm ăn ra, thì có đưa cho cô thứ khác cũng thành vô dụng.

"Mì tôm không có chất dinh dưỡng, huống hồ buổi tối ăn mì tôm không tốt cho dạ dày." Dung Ngọc vừa nhìn liền biết, xem ra cô không biết nấu cơm, anh cười rộ lên, giọng nói dịu dàng.


"Để tôi nấu cho."

Không biết thì không biết, anh biết là được rồi.

Tài nấu nướng của anh không phải là để dành nấu cho người anh yêu ăn sao.

Tinh Nhan có chút kinh ngạc nhìn anh: "Anh biết nấu ăn ư?"

Ảnh đế như anh mà...cũng biết làm cơm sao?

Dung Ngọc nhướng nhướng mày, cười trêu chọc, "Không sợ tôi đem em đi bán thì nói tôi biết địa chỉ đi."

"Cứ xá Sơn Hà." Tinh Nhan thuận miệng nói ra địa chỉ của mình, rồi liếc anh, "Bán tôi á?"

Cô vươn vai một cái, dùng giọng thờ ơ nói: "Ai bán ai còn chưa biết đâu nha."

Dung Ngọc nhớ lại cảnh cô đè bạn trai cũ xuống đất đánh một cách ác độc, và cả hành động hoành tráng hồi nãy nữa, không khỏi nâng trán.

Nhưng lúc này bỗng nhớ đến tên bạn trai cũ kia, một loại tâm trạng không tên bỗng từng chút từng chút xuất hiện.

Người đàn ông nắm chặt vô-lăng, "Em"

"Cái gì?" Tinh Nhan nghiêng đầu.

"Em xác định em đánh thắng được anh à?" Cuối cùng Dung Ngọc vẫn thu lại lời nói định thốt ra, nâng nâng mí mắt, khí chất ôn hòa trong nháy mắt biến thành áp lực.

Vẫn chưa được.

Anh ghen tị vì có một người khác đã từng tham gia vào cuộc sống của cô, anh hẹp hòi, anh không vui một chút nào.

Nhưng anh cũng tin tưởng, anh sẽ là người đối tốt với cô nhất, anh là tương lai của cô, anh cũng sẽ thay thế vị trí của người kia trong lòng cô.

Quả không hổ là ảnh đế.

Khóe mắt Tinh Nhan cũng nhếch lên, toàn bộ khí thế cũng tỏa ra: "Chi bằng chúng ta thử xem."

Cô nói là sự thật, cô dám lên xe, đương nhiên là đã có chắc chắn, cô cảm giác được thiện ý của anh, đương nhiên, quan trọng nhất là cô cũng không phải là người bình thường.

Ở thế giới này, tuy bây giờ số mệnh không đủ để dùng bao lì xì, nhưng vốn dĩ những thứ cô kiếm được lúc trước cũng đã đủ cho cô dùng rồi.

Hai người không nói một lời liền bắt đầu diễn xuất, khí thế bắn ra bốn phía.

Bíp bíp- -

Một chiếc xe phía sau nhấn còi, nhịn không nổi mà ló đầu ra, nhìn chiếc xe đằng trước đang không ngừng lắc lư, tức chết mất, đèn xanh đã bật lên rồi còn chưa chịu đi nữa!

"Ồi trời! Làm sao đây? !"

"Tán tỉnh, hôn môi, rung xe, thì đi kiếm chỗ nào yên tĩnh mà làm không được hả? !"

----- Hết chương 6 -----



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện