Editor: Fuurin
*Ed: vậy đã nha, mình quay về làm Triệu Hồi Sư tiếp đây!! Ôm đồm nhiều quá :))))
"Vậy em nghĩ giờ phải làm sao đây?" Dung Ngọc cười .
"Nếu không thì. . ." Dường như có vô số cổ động viên đang đánh trống reo hò, trong lòng cũng vì bầu không khí này mà nóng lên, anh nói tiếp nửa câu còn lại: "Tôi cõng em nhé?"
Ôm thì...càng tốt hơn nữa.
Anh vô cùng trông chờ, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc nhìn...người yêu.
Đúng, là người yêu của anh.
Nhưng mà. . .
"Bỗng nhiên lại không sao rồi." Tinh Nhan giả vờ ghét bỏ nhìn anh một cái, tháo luôn chiếc giày còn lại ra, liền chuẩn bị đi.
Chi một đôi giày mà thôi, có thể cản nổi cô chắc? ?
Trái tim một lần nữa nhảy lên, Dung Ngọc bất đắc dĩ cười .
Anh biết.
Nhưng rõ ràng là biết không thể nào, vẫn không nhịn được mà chờ mong.
"Em chờ một chút." Người đàn ông nghĩ đến điều gì đó, đuổi theo."Em nghĩ mình là người sắt không gì tổn thương nổi à?"
Anh cầm lấy tay cô: "Đứng đây chờ, tôi đi lái xe lại đây." Mặt đất này cũng không phải là thảm lông dê, sẽ luôn có mấy thứ không tốt.
Tên paparazi nghe tiếng bước chân ngày càng xa, ôm mặt bất lực.
Bỗng nhiên cảm thấy phật phẫn nộ, để mặc hắn chỗ này thì cũng thôi đi, tại sao không gọi giùm hắn 120 chứ? !
Đặc biệt là Dung ảnh đế, không mang giày thì có gì mà lo hả! Anh không lo là mặt tôi sẽ biến dạng à? Nhỡ lúc đi phẫu thuật thẩm mĩ mà mũi vẫn không ngay ngắn lại thì sao? !
Má nó! Ghét nhất là mấy cặp yêu nhau mà trừ đối phương ra thì người xung quanh chỉ là không khí!
...
"Không chờ người đại diện của anh à?" Tinh Nhan ngồi trên xe, vừa nói vừa gửi tin nhắn, phát hiện hình như Dung Ngọc cũng không có ý định chờ người đại diện của mình.
Cô phải về nhà, ai đưa về cũng như nhau thôi, đỡ cho Hứa tỷ phải đi thêm một chuyến.
Dung Ngọc suy nghĩ một chút, bỗng mỉm cười, nụ cười có chút thú vị: "Người đại diện của tôi lái xe đến."
Giọng nói của anh mang theo vui vẻ: "Hôm nay vừa mua luôn."
Ừm, lúc anh nói lời này...không hề ngập ngừng.
Lúc này, nhóm người trợ lý và người đại diện vì có ánh mắt nên đi cực chậm, và lúc họ đi ra thì hai người đã lên xe.
Cảm thấy di dộng đang rung, Hứa tỷ lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn, nếp nhăn giữa hàng lông mày giãn ra.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chị muốn Tinh Nhan tìm được một người xứng đôi vừa lứa, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải do Tinh Nhan quyết định, nếu như không phải Tinh Nhan chủ động muốn đi, mà hai người lại tự động biến mất...
Tất nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Dung ảnh đế khiến người ta cảm thấy yên tâm, tối thiểu, lấy thời gian nhiều năm giao thiệp của chị trong giới giải trí, quả thực có biết rõ vài chuyện của Dung ảnh đế.
Các loại người đẹp trong giới giải trí, có thể so sánh sắc đẹp với Tinh Nhan tuy không nhiều, nhưng không phải là không có, có điều Dung ảnh đế đối xử với những người này đều như nhau, ngay cả một cái scandal cũng không có, xa cách lạnh nhạt.
Đã là tình yêu thì không phân địa vị cao thấp, chị rất dễ để nhìn ra, trong cuộc chiến tình yêu này, Tinh Nhan ở vị trí kiểm soát tuyệt đối.
Từ ca cũng lấy điện thoại di động ra, nhưng không hề có bât kỳ tin nhắn gì, gọi điện thoại cũng không gọi được.
... Cảm thấy mất mặt sâu sắc.
Đều cùng là người đại diện, sao nghệ sĩ dưới trướng lại khác biệt như vậy cơ chứ?
"À. . ." Người đại diện Từ hơi lúng túng nhìn về phía Hứa tỷ, "Lúc nãy là tin nhắn của Quý ảnh hậu gửi đến phải không?"
Hứa tỷ đương nhiên cũng chứng kiến được cảnh điện thoại không một tin nhắn cuộc gọi của anh ta, tuân theo suy nghĩ sau này hai bên sẽ thành người một nhà, thái độ của chị ngược lại có chút hiền hòa.
"Đúng vậy." Hứa tỷ mới vừa nói xong, điện thoại liền rung tiếp, chị lấy ra xem, rồi mỉm cười.
"Bây giờ Dung ảnh đế đang lái xe, nhờ Tinh Nhan thay anh ấy nói cho anh một tiếng" chị nhìn về phía người đại diện Từ: "Để anh tự lái xa mình về nhà, cho anh nghỉ một ngày."
"Sao vậy?" Hứa tỷ nhìn thấy vẻ mặt anh ta quá là cạn lời, dựa trên tinh thần nhân đạo, hỏi thăm một tiếng.
Sắc mặt của người đại diện Từ khó coi, nói: "Tôi có xe lúc nào chứ, sao tôi lại không...? !"
Chờ chút, sắc mặt anh ta cứng đờ, đột nhiên nhớ lại chiếc xe mới mình vừa mua hôm nay. . .
Cười hai tiếng ha ha.
Ừ, là xe mới.
- - xe tập đi mua cho cháu trai một tuổi của anh ta.
Cái xe này cũng thôi đi, quan trọng nhất là, con mẹ nó, cậu quên rồi hả, cái xe em bé đó còn đang nằm trong cốp xe cậu đó? !
... . . .
Phía bên kia, người đại diện đang tức muốn nổ đầu, thì ở bên này Dung Ngọc đang yên tâm lái xe, cười đến tao nhã ấm áp, thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu với Tinh Nhan, trong xe tràn ngập không khí ấm áp.
"Đói rồi ư?" Dung Ngọc bình tĩnh đánh tay lái, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua cô: "Hồi nãy thấy em chỉ lo uống rượu."
"Anh nhìn tôi vậy làm gì?" Tinh Nhan sờ sờ bụng mình, quả thật hơi đói, thuận miệng hỏi.
Đèn xanh chuyển sang đèn đỏ.
Nhân lúc đèn đỏ, anh dừng xe.
"Em rất đẹp." Anh cười, nói.
Ngàn vạn ánh sao không bằng đôi môi cô khẽ nhếch, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, anh đều muốn cất giữ, trợ lý nói rằng ánh mắt của anh quá rõ ràng, thật ra sao mà anh không có kiên nhẫn chứ, chỉ là anh nhịn không nổi mà thôi.
- - tình yêu, cho dù anh có không nói ra, thì cũng sẽ bộc lộ bằng ánh mắt.
Tinh Nhan ngẩn người, rõ ràng là lời nói rất sỗ sàng, nhưng nghe anh nói ra, lại giống như là lời từ tận đáy lòng vậy. Ánh sáng trong mắt gợn sóng lăn tăn, dịu dàng không cách nào hình dung nổi.
Sau đó nghe rõ ý của anh, Tinh Nhan phù một tiếng bật cười, bầu không