“Giám đốc Bạch, chào cô, không ngờ lại được gặp cô ở đây.” Ôn Hân khách sáo nói, đồng thời chủ động giơ tay tỏ ý muốn bắt tay với Bạch Vi.
Bạch Vi đã nhìn thấy Ôn Hân trong clip, vừa nãy tôi cũng nhắc đến tên của Ôn Hân với cô ấy trong điện thoại, nên bây giờ gặp gỡ, hai người họ cũng không có quá nhiều nghi hoặc.
“Xin chào, rất vui được gặp cô, cô là Ôn Hân đúng không? Tôi đã nghe Dương nhắc đến cô.
Ngoài ra, tôi cũng phải xin lỗi cô, trí nhớ của tôi hơi kém, nhất thời chưa nhớ ra chúng ta từng gặp nhau ở đâu.”
Ôn Hân vội xua tay: “Giám đốc Bạch không cần phải xin lỗi, đó là chuyện của năm năm trước rồi.
Tại một bữa tiệc tối, lúc đó, chúng ta cũng không nói chuyện với nhau.
Vì giám đốc Bạch từ chối lời tỏ tình của người khác trước mặt mọi người, tôi có ấn tượng rất sâu với cô, nên mới nhớ thôi.”
Bạch Vi hồi tưởng lại một lúc, lập tức hiểu ra: “Tôi nhớ rồi, ông Ôn Thừa là ông nội của cô đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Bảo sao, tôi cứ thấy cô quen quen, nói ra đúng là trái đất nhỏ thật, không ngờ cô và Phương Dương lại là bạn đại học của nhau.”
“Được rồi, chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn khuya vừa nói chuyện đi.”
Tôi biết một khi phụ nữ nói chuyện là không dứt ra được, nên kịp thời lên tiếng cắt ngang lời bọn họ.
“Ok, đi thôi, lên xe rồi tính.”
A Luân nhanh nhẹn mở cửa xe, Bạch Vi và Ôn Hân ngồi vào xe trước tiên, Lưu San San và mấy cô gái khác cùng lên xe theo.
“A Dương, cô sếp này của cậu xinh thật đấy.” Nhân lúc người khác đã lên xe, Từ Triết đột nhiên đi tới gần tôi nói khẽ.
Tôi mỉm cười: “Ha ha, đúng là xinh thật.”
“Cậu và cô ấy có gì đó với nhau rồi đúng không?” Từ Triết nháy mắt với tôi, mặt thì đầy vẻ sâu xa.
“Có cái ʍôиɠ ý, lên xe mau lên.”
“Đừng giả đò nữa, nếu không có tí chấm ʍút̼ gì, đêm hôm khuya lắc khuya lơ, cô ấy chạy tới ăn khuya với cậu chắc?”
“Cô ấy biết Ôn Hân, đến gặp Ôn Hân đấy.”
“Sao cô ấy biết Ôn Hân ở đây?”
“Tôi nói.”
“Không đúng, rõ ràng vừa nãy cô ấy nói không nhớ Ôn Hân…”
“Thằng này lắm mồm thế nhỉ, lên xe nhanh.”
Tôi thấy hơi mất kiên nhẫn, đẩy mạnh Từ Triết lên xe.
Sau đó, tôi phát hiện Hoàng Lễ Thành vẫn đang đứng bên cạnh, cậu ta có vẻ lúng túng nhìn tôi.
“Ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.” Tôi hất cằm về phía chiếc xe.
Mặt Hoàng Lễ Thành có vẻ mặt như bị táo bón, sau khi rầu rĩ một hồi, cậu ta mới áy náy nói: “Phương Dương, ban nãy ở quán bar… Chuyện ở quán bar, xin lỗi nha.
Tôi không cố ý đâu, tại lúc đấy hơi căng thẳng, nên buột miệng, cậu đừng để bụng nhé.”
Tôi không để tâm, mỉm cười: “Không sao, tôi không để bụng đâu, mau lên xe thôi.”
“Ừ, cảm ơn.”
Hoàng Lễ Thành cảm kϊƈɦ gật đầu, sau đó lên xe.
Tôi ngồi vào ghế lái phụ theo thói quen, vừa cầm túi đá tiếp tục chườm lên đùi, vừa hỏi A Luân gần đây có quán ăn đêm nào khá ngon không.
Lên sàn đánh đấm một trận xong, giờ bụng tôi đã đói meo.
Bạch Vi và Ôn Hân rất nhanh đã trở nên thân thiết, cả đoạn đường không ngừng trò chuyện.
Từ Triết và mấy bạn nam khác thì phấn khích nói chuyện về quá trình trêи sàn đấu của tôi và Song.
Xiêng La là một đất nước có nhịp sống rất chậm, nếu tỷ phú của Hoa Hạ đưa văn hóa làm việc 996 sang đây, chắc sẽ bị xua đuổi mất.
Ở đây, đa số người Xiêng La chỉ làm việc sáu tiếng một ngày.
Buổi sáng, họ thường dậy muộn, nên đương nhiên tối cũng không đi ngủ sớm, mười một giờ đêm, đường phố vẫn còn không ít người.
A Luân đưa chúng tôi đến một quán nước nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, nhưng khá đông khách, cạnh đó còn có mấy sạp hàng bán hoa quả và đồ ăn vặt.
Đám Ôn Hân và Từ Triết lập tức bị những món ăn đầy màu sắc đó thu hút.
Không thể không nói, đồ ăn ở đây rất rẻ, đặc biệt là hoa quả.
Chỉ có điều, Chiêng May nằm ở phía Bắc Xiêng La, cách biển quá xa, nên ít đồ biển hơn thành phố phía Nam, giá cả đương nhiên cũng khá đắt.
Với hiểu biết của tôi