Chắc chắn cô ấy nhìn ra được quan hệ giữa tôi và Bạch Vi rất mờ ám, cũng hiểu sự mờ ám ấy có nghĩa là gì.
Tôi cũng biết cô ấy có ý với tôi, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, và cũng không biết điểm nào ở mình có thể khiến cô ấy thích.
Về điểm này thì tôi chịu, thật khó mà tưởng tượng một người con gái chẳng nói được mấy câu với mình trong suốt bốn năm học đại học, bảy năm sau gặp lại, mình lại phát hiện cô ấy có ý với mình.
Chuyện này nói ra ngay cả tôi cũng không tin, nhưng tôi thực sự cảm nhận được điều đó.
Trừ khi cảm giác của mình sai, suy đoán lung tung.
Vì cuộc đối thoại giữa tôi và Bạch Vi cùng câu dọa dẫm mập mờ của cô ấy, trêи bàn ăn nhất thời yên tĩnh.
Ngoại trừ Ôn Hân, đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng hiếu kì nhìn tôi và Bạch Vi.
Dường như Bạch Vi có chút xấu hổ, chỉ vùi đầu vào ăn, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy lại hơi đỏ lên.
“À, lúc nãy là ai bảo các cậu đến quán bar đó vậy?” Để gở bỏ sự lúng túng, tôi tìm đại một chủ đề hỏi.
“Cậu ta dẫn bọn tôi đi đấy.” Từ Triết chỉ vào Hoàng Lễ Thành.
Hoàng Lễ Thành tỏ ra hơi phiền muộn: “Trước kia, tôi nghe một người bạn nói không khí ở đó rất tốt, cho nên mới đề nghị đến đó, ai ngờ lại là một nơi như vậy, là lỗi của tôi.”
Từ Triết cười hì hì vài tiếng: “Lúc ở quán bar, A Dương bảo cậu giữ lại tiền bao bọn tôi ăn chơi đấy, còn nhớ không?”
Hoàng Lễ Thành rất lúng túng, sắc mặt bứt rứt đến mức đỏ lên.
“Từ Triết, anh làm gì thế? Lúc đó, Hoàng Lễ Thành cũng là có ý tốt muốn đền tiền cho xong chuyện, huống hồ chuyện cũng đã qua rồi, còn nhắc đi nhắc lại làm gì.” Lâm Tĩnh có chút bất mãn đánh lên tay Từ Triết một cái.
“Anh đùa thôi mà, không cần nghiêm túc vậy chứ.” Từ Triết cười giễu xoa xoa tay.
Hoàng Lễ Thành bỗng cười một cách thản nhiên: “Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, bữa khuya này tôi mời, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, không cần khách sáo, chi phí ngày mai đi chơi cũng tính hết cho tôi.”
“Ây, Từ Triết nói đùa đấy, cậu tưởng thật làm gì.”
“Đúng vậy, từ đầu đã quyết chia đều chi phí đi du lịch rồi, để cho một mình cậu trả thì bọn tôi áy náy lắm.”
Tôi cũng cười tiếp lời: “Hoàng Lễ Thành, lúc đấy tôi cũng chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để trong lòng.
Hay là bữa ăn này cậu bao, ngày mai ngày kia đi chơi thì vẫn chia đều, cậu thấy sao?”
Hoàng Lễ Thành bối rối một lúc, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy được, bữa ăn này tôi bao, mọi người cứ ăn uống no nê.
Nào, tôi mời mọi người một ly.”
“Đúng rồi, ở chỗ quán bar đã thanh toán chưa?” Lúc bưng ly rượu lên, tôi chợt nhớ tới vấn đề này.
Đám Hoàng Lễ Thành và Ôn Hân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.
“Chưa, quán bar đó bảo cứ dùng đồ trước rồi tính tiền sau, tôi nhớ lúc rời đi là cứ thế theo cậu xuống dưới luôn, không ai thanh toán cả.”
“Chưa thanh toán thì thôi, coi như bọn họ đền chút tiền rượu vậy.
Nào, cạn ly.”
Nói rồi, tôi nâng ly rượu trong tay lên.
Lúc ở quán bar, tôi ngồi chưa kịp ấm chỗ đã xảy ra chuyện, chỉ mới uống được vài ly bia, khai vị chứ chưa uống thỏa mãn cơn ghiền.
Bây giờ có đồ nướng, hứng uống rượu của tôi lại nổi lên rồi.
Sau khi gạt bỏ chủ đề lúng túng vừa rồi, Hoàng Lễ Thành và Từ Triết bắt đầu sôi nổi trở lại.
Ôn Hân sau một lúc yên lặng ngắn ngủi cũng nói chuyện với Bạch Vi rất vui vẻ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong khi uống rượu, Lưu San San đang lướt xem điện thoại bỗng nói một câu “Phương Dương, cậu nổi tiếng rồi”.
Sau đó, cô ta nói với tôi, trêи một APP video trong nước xuất hiện clip chúng tôi ở quán bar và tôi trêи sàn đấu quyền Muay, còn có người cắt ghép hai đoạn video đó đăng lên.
Mặc dù ở trong nước đã qua mười hai giờ đêm, nhưng lượt bấm xem video được cắt ghép đó đã tăng lên rất cao chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn được chia sẻ đến diễn đàn Tieba và những phương tiện truyền thông không chính thống.
Tôi không quá bất ngờ, bởi vì Bạch Vi đã nói cho