Dẫu sao người cũng là do em trai ông ta sai đến, nhưng có lẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch Đỗ Minh Cường đang dần tranh thủ sự ủng hộ của những người khác.
Thậm chỉ còn như ném một que diêm cháy vào trong thuốc nổ, khiến anh em họ trực tiếp khai hỏa.
Vì rõ ràng Đỗ Minh Hào làm chuyện này là nhằm vào Đỗ Minh Cường.
Gã muốn chọc tức Đỗ Minh Cường, hoặc là đạt một mục đích khác.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói cho Đỗ Minh Cường biết.
Ông ta luôn trầm ổn và tỉnh táo, chắc sẽ không đến mức làm xáo trộn kế hoạch vốn có của ông ta.
Tôi tìm số của Đỗ Minh Cường, ấn gọi, rất nhanh ông ta đã nghe máy.
Sau khi hàn huyên vài câu, tôi đi thẳng vào vấn đề kể chuyện này cho ông ấy biết, bao gồm nguyên nhân, tên của hai người bị tôi hạ gục và những gì Yako khai với tôi.
Nghe tôi kể lại xong, Đỗ Minh Cường tức giận chửi bới vài câu trong điện thoại.
Sau đó, ông ta bảo tôi đúng là em trai ông ta có một đàn em tên là Yako, và y đúng là một tên thấp còi.
Điều này chứng tỏ Yako không nói dối, họ chính là người mà Đỗ Minh Hào sai đến.
Tôi khuyên Đỗ Minh Cường vài câu, nói tốt nhất đừng để chuyện này ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta.
Lý do tôi nói cho ông ta chỉ là muốn để ông ta biết em trai mình đã có hành động ngu xuẩn đến mức nào, để ông ông ta chuẩn bị trước, ngày thường cũng phải chú ý nhiều hơn thôi.
Sau khi tức giận mắng nhiếc vài câu, không lâu sau, Đỗ Minh Cường đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi thăm xem tôi có bị thương hay không.
Ông ta còn nói tạm thời sẽ giả vờ không biết chuyện này, để xem Đỗ Minh Hào có phản ứng thế nào, đến lúc đó còn ứng phó.
Khi biết tối nay, tôi sẽ về Chiêng May, ông ta nói sẽ bảo A Việt đến đón tôi.
Mấy ngày tới, A Việt cũng sẽ đi theo tôi, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôi không từ chối, thật sự tính mạng của mình là quan trọng nhất.
Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi thoải mái nằm trêи giường, nhắm mắt định ngủ một giấc.
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, tôi có thể ngủ khoảng hai tiếng.
Tháo chạy trêи bờ biển, dùng gậy giải quyết Yako và đồng bọn của y, hai việc này khiến tôi cảm thấy rất mệt, không bao lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao nhiêu lâu sau, một hồi tiếng chuông đã khiến tôi tỉnh lại.
Tôi cầm điện thoại lên xem, là Ôn Hân gọi tới.
Sau khi nhận điện, tôi nghe thấy giọng nói của Ôn Hân truyền đến: “Alo, Phương Dương, cậu và giám đốc Bạch đi đâu đấy? Sao cả buổi chiều không thấy hai người đâu?”
“Chúng tôi đang nghỉ ngơi ở phòng khách sạn.” Tôi hơi mơ màng đáp.
Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng.
Tôi biết có lẽ Ôn Hân đã hiểu lầm, câu nói chúng tôi đang nghỉ ngơi trong phòng có lẽ đã bị cô ấy hiểu lầm là chúng tôi cùng nghỉ chung một phòng.
Ban ngày ban mặt, một nam một nữ rúc ở trong phòng khách sạn cả buổi chiều, chắc ai cũng có thể đoán được là làm gì.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười nói: “Tôi vừa ngủ dậy, còn Bạch Vi chắc đang nghỉ ở phòng cô ấy.
Lát nữa tôi sẽ sang gọi cô ấy một tiếng, à mà có việc gì không?”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “phòng của cô ấy”.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã ý thức được là hình như mình không cần phải giải thích thì phải.
Tôi và Bạch Vi đã ở bên nhau, dù Ôn Hân hiểu lầm chúng tôi đang làm chuyện gì đó cũng chẳng sao cả.
Thậm chí điều này còn có thể khiến cô ấy sớm hiểu ra là tôi và cô ấy không có khả năng.
Tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi với cô ấy.
Sau khi nghe thấy tôi giải thích, Ôn Hân vội nói: “Không có gì, chỉ là mọi người chuẩn bị đi ăn, nhưng không tìm thấy hai người, nên tôi mới gọi cho cậu thôi.”
“Ờ.” Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi: “Các cậu đi trước đi, bây giờ tôi mới dậy, lát nữa, tôi và Bạch Vi đến tìm các cậu là được, nhanh thôi.”
“Ừ, thế chúng tôi chờ hai cậu ở nhà hàng nhé.”
“Ừ.”
Cúp máy xong, tôi tìm số của Bạch Vi và ấn gọi.
Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã truyền đến giọng nói lười nhác của Bạch Vi, hình như cô ấy cũng vừa ngủ dậy.
Tôi bảo cô ấy là đám Ôn Hân đã đến nhà hàng rồi, chúng tôi phải nhanh chóng dậy đi