Boss Nữ Hoàn Mỹ

Quyết Không Thể Bỏ Qua


trước sau



“Không phải, lúc tôi xem camera giám sát, phát hiện hắn từng xuất hiện trong thành phố, cũng thấy hắn đã mua một vé máy bay về Hoa Hạ vào lúc sáu giờ.

Chúng tôi canh chừng ở sân bay, nhưng hắn không xuất hiện, cũng không lên máy bay, sau đó thì không tìm thấy tung tích đâu nữa.”
“Nói cách khác, hắn đã phát giác được các ông muốn bắt hắn?”
“Tôi thấy không phải vì nguyên nhân này, hắn hẳn sẽ không lo lắng cảnh sát, bởi vì hắn biết chúng tôi không có chứng cứ.

Có lẽ người hắn sợ là cậu, tôi đã nhìn thấy người của Bansha ở gần sân bay, bọn họ là do cậu sắp xếp đúng không? Có thể Cung Chính Vinh đã phát hiện ra người của Bansha, biết cậu rất tức giận, muốn đối phó hắn bằng bất cứ giá nào, thế nên hắn mới trốn, hoặc là đã đi xe rời khỏi Chiang Mai rồi.”
Tôi không hỏi tiếp, chỉ nhíu mày rơi vào trầm tư.
Có thể suy đoán của Natcha đúng, Cung Chính Vinh hẳn là không sợ cảnh sát, hắn cũng có thể mời được luật sư giỏi, nhưng chắc chắn hắn sợ tôi không tiếc bất cứ giá nào để đối phó hắn, đó là rắc rối mà luật sư cũng không thể giải quyết được.
Xem ra, tôi không nên bảo Bansha đi tìm hắn, mà nên để Natcha lặng lẽ bắt hắn.

Dù cho sau đó không thể định tội hắn thì cũng có thể khiến hắn chịu chút đau khổ.

Nhưng bây giờ, có lẽ hắn đã rời đi rồi.

Sau khi phát hiện ra người của Bansha xuất hiện ở sân bay, chắc chắn hắn đã đoán được bọn họ đến tìm hắn, thế là bỏ không đi máy bay nữa, đổi thành đi xe rời khỏi Chiêng May.
Hắn sẽ về nước bằng cách nào? Đi đường bộ hay là đến một nơi khác đi máy bay?
Vế trước khả năng không lớn, đi đường bộ về Hoa Hạ phải đi qua biên giới của Lan Xang, rất phiền phức, hơn nữa còn tốn thời gian mà chưa chắc có thể qua hải quan một cách thuận lợi.
Khả năng của vế sau tương đối lớn, ngồi máy bay là tiện và nhanh nhất, nhưng hắn đến đâu để đi máy bay…
Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến là Chiêng Ray, phía Bắc Xiêng La có hai sân bay quốc tế, Chiêng Ray cũng có chuyến bay về Hoa Hạ.

Nếu Cung Chính Vinh muốn về nước, khả năng lớn nhất chính là đến Chiêng Ray đi máy bay.
Hơn nữa, Đỗ Minh Hào ở Chiêng Ray, đến đó có Đỗ Minh Hào bảo vệ, hắn không cần sợ người của Bansha nữa.
Nghĩ đến đây, tôi nói qua điện thoại: “Natcha, có thể hắn đến Chiêng Ray rồi, ông có thể nhờ bên đó bắt người không?”
Hình như Natcha có chút khó xử: “Cậu Dương, tôi chỉ là một cảnh sát trưởng, nên chỉ có thể điều động nhân viên của sở cảnh sát chúng tôi thôi.

Không có lệnh bắt giữ Cung Chính Vinh, người ở Chiêng Ray sẽ không nghe tôi đâu.

Chỉ cần hắn rời khỏi Chiêng May là tôi sẽ không làm gì được hắn nữa rồi.”
“Được rồi, để tôi nghĩ cách khác vậy.” Tôi không miễn cưỡng ông ta nữa.
“Xin lỗi cậu Dương, lần này không giúp được cho cậu, sau này cậu cần tôi giúp việc gì cứ mở lời.”
“Được, cám ơn ông.”
“Đừng khách sáo, tạm biệt cậu Dương.”
“Tạm biệt.”
Gác điện thoại của Natcha, tôi tìm số của Đỗ Minh Cường, do dự có nên nhờ ông ta giúp đỡ hay không.
Chiêng Ray là địa bàn của ông ta, chặn một người chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Nhưng… tôi tạm thời vẫn không muốn để ông ta bị cuốn vào chuyện này, như vậy sẽ không có lợi cho ông ta.

Nếu người của Đỗ Minh Hào đi hộ tống Cung Chính Vinh bị người của Đỗ Minh Cường cản đường, dưới tình huống như vậy, có khi nào hai bên sẽ đánh nhau không?
Có khiến hai anh em họ trực tiếp khai chiến không?
Khả năng này có thể xảy ra, cho dù là rất nhỏ, tôi cũng không thể thử một cách tùy ý được, chỉ sợ chẳng may thôi.
Cho nên, tốt nhất là không làm phiền Đỗ Minh Cường.
Nghĩ đến đây, tôi tìm số của Bansha và gọi.
“Bansha, Cung Chính Vinh có khả năng cao đang trêи đường đến Chiêng Ray, hơn nữa có thể chưa đi được bao xa.” Sau khi điện thoại được kết nối, tôi nói thẳng vào vấn đề.
Bansha có chút nghi hoặc: “Sao cậu biết được?”
“Nếu hắn muốn về Hoa Hạ thì khả năng cao là đi máy bay, cho nên, có lẽ hắn sẽ đến sân bay quốc tế Chiêng Ray.”
“Mẹ kiếp, tôi sẽ nhờ bạn bè ở Chiêng Ray giúp chặn hắn lại, hắn chạy không thoát được đâu.” Bansha tỏ ra rất phiền não.
“Bạn bè của ông ở bên đó có được không? Đó là địa bàn của nhà họ Đỗ, người của Đỗ

Minh Hào có thể sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng có mang theo vài vệ sĩ bên cạnh.

Nếu không được thì đừng cố, tránh hại đến bạn của ông, đợi khi nào tôi về nước tìm hắn tính sổ sau vậy.”
“Để tôi nhờ bọn họ thử xem, nếu bên cạnh hắn có người của Đỗ Minh Hào, tôi sẽ bảo bạn tôi giữ chân bọn họ là được rồi, bây giờ tôi lập tức dẫn người đuổi theo.”
“Được, vậy ông nhắn bạn ông nhất định phải cẩn thận đấy, đừng mạo hiểm, nếu thấy không được thì bỏ đi.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, cứ thế đi, tôi cúp máy trước.”
Điện thoại ngắt máy, tôi vẫn mơ hồ có chút lo lắng, sợ người của Bansha chọc phải người của Đỗ Minh Hào, làm lớn chuyện lên thì không sao, chứ người xảy ra chuyện thì sẽ rắc rối.
Chỉ mong ông ta không kϊƈɦ động, không được thì để Cung Chính Vinh yên ổn rời đi trước, sau này tôi lại nghĩ cách khác đối phó hắn cũng được.
Sau khi về nước, phương pháp thô bạo giản đơn bây giờ chắc chắn không thể dùng được.

Hoàn cảnh trị an trong nước không giống ở đây, làm mạnh bạo sẽ chỉ đẩy mình vào tù thôi, đành dùng cách khác vậy.
Cách thì sẽ luôn có, nếu đủ tiền chi ra được, xử lý một người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Còn sau này có tiếp tục gặp phải sự trả thù của đối phương hay không đối với tôi mà nói không quan trọng, cùng lắm là có qua có lại không chết không thôi.
Lúc tôi cất điện thoại đi, quay trở về, tôi đột nhiên nghĩ đến câu “oan oan tương báo đến khi nào mới dứt” của Bạch Vi.
Cô ấy nói đúng, nhưng mà… có vẻ tính cách tôi là như vậy, từ nhỏ đã không chịu nổi bị người khác ức hϊế͙p͙, vẫn luôn có thù tất báo, dường như hỏi cực đoan.
Khi ngồi tù, tôi đánh nhau chết đi sống lại với Đỗ Minh Cường chính là vì vấn đề tính cách như vậy.


Lúc vừa vào đó, ông ta đấm tôi mấy cú không sao, nhưng dùng đủ loại thủ đoạn lấy tôi ra làm thú vui thì tôi không chịu được.
Thật ra lần trước, người của Cung Chính Vinh canh me tôi ở bên ngoài câu lạc bộ bắn súng, tôi còn suýt chút nữa đã cho họ cơ hội.

Lúc đó, tôi không nghĩ đến chuyện phản kϊƈɦ là vì tôi biết hắn chỉ muốn trả thù cho em trai mình mà thôi, chuyện này rất bình thường.
Nhưng lần này thì khác, lần này có Bạch Vi ở đó, vậy mà người của hắn vẫn ra tay, không hề quan tâm có làm liên lụy đến người vô tội hay không.
Hơn nữa, bọn họ còn mang theo súng đến.
Điều này có nghĩa là, có khả năng bọn họ sẽ lấy mạng tôi.
Chuyện đã đến mức này, tôi không thể nào nhịn thêm được nữa.

Nếu tôi cứ im lặng, không có bất cứ phản ứng nào đối với chuyện lần này sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy tôi yếu thế có thể lấn lướt, sau này có lẽ hắn sẽ càng không kiêng dè hơn.
Cho nên, chuyện này tôi quyết không thể bỏ qua như vậy.
Trở lại bàn ăn, tôi vừa ngồi xuống, Bạch Vi đã dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn tôi.
Tôi khẽ lắc đầu với cô ấy, sau đó hắng giọng, nói với nhóm Ôn Hân và Từ Triết: “Chuyện là… Thật ngại quá, bên Chiêng May có chút việc gấp, tối nay tôi và Giám đốc Bạch phải về rồi, chúng tôi đã đặt vé máy bay, chuyến chín giờ.

Xin lỗi nhé, không thể ở đây chơi với các cậu được.”
“Hả?” Bọn họ đều ngây ra.
Ôn Hân nhíu mày hỏi: “Gấp như vậy à? Ngày mai về không được sao?”
“Thực sự rất gấp, nếu ngày mai mới về thì không kịp nữa.”
“Thôi được, nếu có việc gấp thì phải ưu tiên, lần sau có thời gian lại đến đây tụ họp nhé.” Ánh mắt của Ôn Hân có chút mất mát, nhưng cô ấy vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện