“Anh ta không có thù oán gì với tôi cả, nhưng lúc trước tôi từng đắc tội với một người có tiền. Chắc anh ta đã bị người đó mua chuộc, bằng không sao lại không lấy tiền thuê nhà và tiền đặt cọc mà đột nhiên dọn đi.”
“Sao anh ta có thể như vậy? Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh ta và Chu Miểu là loại người như vậy chứ, thật đáng ghê tởm. Anh đợi một chút, tôi đi lấy hợp đồng cho anh.”
Chung Lâm vừa nói một cách tức giận, vừa xoay người đi vào phòng.
Không lâu sau, cô ấy lấy một bản hợp đồng và mấy tờ biên lai ra đưa cho tôi.
Tôi lật ra xem qua, hợp đồng là do Ngô Thừa Chí kí, có tên họ, số điện thoại và số thẻ căn cước, nhưng số thẻ căn cước đã bị xóa đi bằng bút bi. Vết mực còn rất mới, rõ ràng là vừa mới xóa vào lúc sáng, anh ta sợ tôi tra ra tư liệu của anh ta thông qua số thẻ căn cước.
Mấy tờ biên lai kia là biên lai đặt cọc do chủ nhà viết, còn có số tiền thuê nhà của tôi, Chung Lâm và Lý Phương Phi trả cho anh ta, trêи đó không có thông tin gì có giá trị.
Xem ra phải nghĩ cách khác thôi.
Chuyện này không cần tìm thám tử tư, bởi vì không cần điều tra nhiều tài liệu phức tạp, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như thế, tôi nhờ bạn bè tra giúp là được.
Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người bạn quen từ thời trung học và luôn có mối quan hệ rất thân thiết với tôi. Cậu ta tên là Đàm Hữu Ngân, không ở Thượng Hải mà đang ở quê nhà Quế Ninh, anh rể cậu ta là người thuộc hệ thống công an địa phương.
Lát nữa, tôi gọi điện thoại cho cậu ta nhờ tìm giúp là được.
Nghĩ đến đây, tôi trả lại hợp đồng và biên lai cho Chung Lâm, sau đó hỏi: “Cô biết Ngô Thừa Chí và Chu Miểu là người ở đâu không?”
Chung Lâm gật đầu: “Có, ở Quế Ninh, hai người họ đều là người Quế Ninh.”
Tôi hơi ngây ra, bọn họ lại là đồng hương của tôi.
Trước khi dọn vào đây ở, Chu Miểu không yêu cầu tôi giao thẻ căn cước bản photo. Vì mới dọn vào ở được vài ngày, thời gian tiếp xúc ít, lúc nói chuyện không hỏi đến quê quán của nhau nên hẳn là bọn họ không biết tôi cũng ở Quế Ninh.
Vậy xem ra chuyện này dễ xử lý hơn rồi.
“À, Phương Dương, vừa rồi anh nói có khả năng sẽ bị công ty sa thải, sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?” Chung Lâm đột nhiên hỏi.
“Ừm, vốn dĩ sự việc không nghiêm trọng cho lắm, nhưng vì tôi đã đắc tội với người có tiền đó, nên chắc chắn hắn ta sẽ làm lớn chuyện này lên, có lẽ tôi sẽ bị đuổi việc.”
“Vậy phải làm sao?”
“Không sao, đuổi thì đuổi thôi, cùng lắm thì tôi tìm một công việc khác. Được rồi, tôi đi sắp xếp chút đồ đạc đây, vì chiều nay phải đi công tác.”
“Ừm… À, tôi có thể đến công ty các anh giải thích rõ sự việc mà. Là tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí lấy cắp video. Công ty các anh là Phần mềm Trí Văn đúng không?”
“Cám ơn, tôi xin nhận ý tốt của cô, nhưng chuyện này hơi phức tạp, dù cô có đến giải thích thì e cũng không có tác dụng gì.”
“Vậy tôi giúp anh hỏi xem bọn họ có từ chức không. Hai người họ làm chung một công ty, trước đây có mời đồng nghiệp về ăn cơm, tôi có quan hệ rất tốt với một cô gái trong số đó, để tôi hỏi cô ấy giúp anh xem có biết thêm chuyện gì không nhé.”
“Thế thì được, cám ơn cô nha, tôi đi thu dọn đồ cái đã.”
Nói rồi, tôi nở nụ cười cảm kϊƈɦ với Chung Lâm, sau đó vào phòng thu dọn quần áo.
Chung Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi ngay tại chỗ, nhưng người đồng nghiệp của Ngô Thừa Chí mà cô ấy nhắc tới không nghe máy, nên cô ấy bảo để muộn một chút rồi gọi lại lần nữa.
Thu dọn xong quần áo, tôi tạm biệt Chung Lâm, xách balo rời khỏi nhà thuê chung, ra khỏi khu nhà định tìm một chỗ để ăn trưa.
Vừa đến cổng khu nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe Maserati quen thuộc dừng ở bên đường, đứng bên cạnh xe là người đàn ông áo đen với gương mặt không cảm xúc, có vóc dáng cao to quen thuộc, đó chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Cung Chính Văn.