“Không cần cảm ơn, không phải là tôi giúp anh, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng đến vụ hợp tác giữa công ty và bên BTT thôi. Ngoài ra, người mà anh nên cảm ơn là chú Thành, là chú ấy ra mặt giúp thì mới giải quyết được.”
“Ừ, có cơ hội, tôi sẽ nói lời cảm ơn với ông ấy.”
Bạch Vi không đáp lời, đi thẳng về phía cửa phòng làm việc, kéo cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, cô ta lại đi ra, đứng ở cửa nói: “Anh đã đặt vé chưa?”
“Rồi, bảy giờ bay.”
“Đặt thêm cho tôi một vé!”
Tôi ngẩn ra: “Cô cũng đi à?”
“Ừm, dạo này công ty không có việc gì quan trọng, còn bên BTT thì không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì. Tôi sợ một mình anh không xử lý được, nên tôi quyết định sẽ đích thân sang xin lỗi ông Alava.”
“Còn một chuyện nữa, buổi trưa phòng nhân sự cầm biên bản hủy hợp đồng lao động của anh tới tìm tôi, tôi chưa ký. Sau đó, tôi đi gặp Trương Nghị Lâm, còn có vài lãnh đạo của các phòng khác ở đó. Trương Nghị Lâm nói muốn đuổi việc anh, tôi không đồng ý. Ông ta nói buổi chiều sẽ mở cuộc họp với các lãnh đạo khác và anh, muốn anh giải thích chuyện này cho rõ ngọn ngành, sau đó sẽ bỏ phiếu quyết định tại chỗ. Đến lúc đó, chưa chắc tôi đã giúp được anh, vì tổng giám đốc Chu đã biết chuyện này rồi, ông ấy có vẻ không vui.”
Dứt lời, Bạch Vi không chờ tôi đáp lời mà đã quay về phòng làm việc.
Tổng giám đốc Chu mà Bạch Vi nhắc đến chính là Chu Bỉnh Khôn, tổng giám đốc của Phần mềm Trí Văn. Chuyện ban sáng ầm ĩ lớn như vậy, Tào Văn Hoài còn vừa la hét vừa bị tôi đánh, chắc chắn chuyện này đã truyền đến tai của ông ấy.
Tôi không để tâm đến chuyện này lắm nhưng có thể ở lại là tốt nhất. Vì thật ra công việc này rất được, quan trọng hơn là có thể khiến Cung Chính Văn bực bội.
Mà bị đuổi cũng chẳng sao, thường thôi.
Điều đáng mừng là Bạch Vi vẫn cố hết sức giúp tôi.
Một lát sau, Bạch Vi gửi thông tin cá nhân của cô ta qua QQ cho tôi. Tôi cũng đặt cho cô ta một vé máy bay, may sao vẫn còn chỗ cùng chuyến với tôi.
Thật ra, cô ta đi cùng tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không thấy buồn chán.
Gần ba giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của phòng nhân sự, bảo tôi đến phòng họp nhỏ họp, chính là buổi họp kiểu như phán quyết mà Bạch Vi nhắc tới.
Tôi bỏ điện thoại xuống, vừa đứng dậy định đi thì Bạch Vi đi từ trong phòng làm việc ra, nhìn tôi, nói: “Nhận được thông báo chưa?”
“Rồi.”
Bạch Vi đi thẳng ra hành lang, nói: “Đi thôi, lát nữa, anh phải tự thu xếp cho ổn thỏa đấy.”
Tôi mỉm cười không nói gì, bình tĩnh đi cùng cô ta đến phòng họp.
Lúc đẩy cửa ra bước vào, tôi phát hiện có mấy người đang ngồi ở một phía chiếc bàn dài hội nghị bên trong. Hầu như đều là những gương mặt lạ lẫm, có lẽ là các lãnh đạo của phòng ban khác mà tôi chưa từng gặp.
Trương Nghị Lâm ngồi ở vị trí gần chính giữa, bên cạnh có hai chiếc ghế trống, Bạch Vi đi tới ngồi vào một trong hai chiếc ghế đó, chiếc còn lại nằm ở vị trí trung tâm.
Xem ra, lát nữa tổng giám đốc Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ đến.
Theo lý mà nói, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé không đáng nhắc đến, muốn đuổi thì đuổi, cùng lắm thì Bạch Vi và Trương Nghị Lâm xảy ra xung đột và mâu thuẫn thôi. Chút chuyện vụn vặt này không đáng để đích thân tổng giám đốc tham gia và ra quyết định.
Nhưng phía sau chuyện này là Cung Chính Văn giở trò quỷ, Chu Bỉnh Khôn chắc đã biết rồi. Với người ở tầng lớp này mà nói, một trợ lý nhỏ bé như tôi không quan trọng, quan trọng là phe phái.
Rất có khả năng, chuyện này sẽ diễn biến thành ván cờ của Bạch Vi và Cung Chính Văn, Phần mềm Trí Văn chỉ là một công ty con có vốn riêng của tập đoàn Dụ Phong mà thôi. Nếu Cung Chính Văn đã là cánh tay đắc lực của phòng kinh doanh tài chính trong tập đoàn, cũng là một trong các cổ đông, vậy thì Bạch Vi còn khủng hơn, chủ tịch tập đoàn đương nhiệm