Có được sự thoả hiệp của Lạc Ly, Hàn Mặc Vũ đắc ý lắm.
Về tới nhà, anh nhanh chóng đóng cửa rồi ập tới cô như hổ đói, nồng nhiệt hôn cô.
Cô biết rõ anh muốn gì, với lại chính miệng cô cũng đã đồng ý thoả hiệp với anh rồi.
Cô chỉ đành ngượng ngùng đáp trả nụ hôn của anh, sau đó lại đột nhiên khẽ đẩy anh ra:
- Nhưng mà...!chờ em tắm đã.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lạc Ly luôn muốn ở trước mặt người mà cô yêu thương, cô phải là hoàn hảo nhất.
Cô cứ nghĩ rằng Hàn Mặc Vũ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, nào ngờ anh lại đồng ý:
- Được...!
Anh kéo dài giọng ra, sau cùng còn cố tình bổ sung thêm một câu:
- Anh cùng em tắm!
- Á?
Lạc Ly trợn trừng mắt nhìn Hàn Mặc Vũ, cô biết ngay anh sẽ không tốt bụng như thế đâu mà.
Nhưng lỡ rồi, đành phải chịu thôi.
Với lại tắm cùng anh, cô cũng không đến nỗi thiệt thòi quá, tạm chấp nhận vậy.
Lạc Ly ngấm ngầm thừa nhận, ánh mắt Hàn Mặc Vũ loé lên một tia sáng, khoé môi cong lên cười gian tà.
Anh đi theo sau lưng cô, không đứng đắn mà ôm lấy cô, hôn lên cổ cô một cái.
Cô không đẩy anh ra, chỉ là có hơi nhột:
- Được rồi mà, lát nữa...!lát nữa tắm xong rồi tính không được sao?
- Anh cũng có làm gì em đâu!
Hàn Mặc Vũ khẽ chớp chớp mắt, vô liêm sỉ đáp.
Lạc Ly tức chết đi được, nhưng vẫn không đủ miệng để cãi lại Hàn Mặc Vũ, đành thôi vậy.
Thế là đêm đó, hết từ phòng tắm rồi sang phòng ngủ, cô bị anh ăn sạch.
Cô mệt mỏi nỉ non van anh, dường như anh lại càng thêm hưng phấn hơn, cứ như thể không biết mệt.
- Lạc Lạc, chịu khó một chút, chúng ta đang tạo em bé mà!
- ...!- Lạc Ly không biết nên nói gì hơn.
Thôi dẹp, cô không thèm sinh nữa, không sinh gì hết.
Hàn Mặc Vũ chỉ biết ức hiếp cô quá đáng thôi, ghét!
Hôm sau, Hàn Mặc Vũ lại bận đi quay cả ngày.
Là một ảnh đế, lịch trình của anh kín mít, Lạc Ly hiểu và thông cảm cho anh điều này.
Chỉ là cô không thích việc fan ghép anh với diễn viên này, diễn viên nọ mà thôi.
Chuyện tình của cô và anh đương nhiên là bí mật, chỉ cần gia đình anh và gia đình cô đều biết là được, công khai ra lại gây thêm phiền phức không đáng có.
Lạc Ly đang nghĩ tới việc sẽ nói chuyện này với bố mẹ vào dịp gì, bắt đầu nói từ đâu trước.
Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, Lạc Ly lười biếng bò ra khỏi giường, nghe điện thoại:
- Bé Lạc Lạc của anh dậy chưa?
Giọng nói của Hàn Mặc Vũ ấm áp, truyền tới khiến cho trái tim Lạc Ly càng thêm ngọt ngào.
Cô mỉm cười tủm tỉm, gật đầu, thành thật khai báo:
- Em vừa mới dậy thôi ạ.
- Ừm, sáng nay anh làm bánh mì kẹp cho em rồi đó, khi ăn nhớ hâm nóng lại nhé, tuyệt đối không được bỏ bữa sáng nghe chưa?
Hàn Mặc Vũ cẩn thận dặn dò từng chút một, anh sợ rằng bản thân ra ngoài cả ngày cô