Ông chủ, sao anh lại ở đây?
- Chẳng phải là vì em sao?
Kha Vạn Vũ điềm nhiên trả lời, lúc nhận được bức ảnh Lục Hiển ôm ấp cô, trên đầu anh đã có sấm chớp đùng đùng, anh dẹp luôn cuộc họp cổ đông ở Kha Thị mà tức tốc đến đây.
Nếu Diệp Mộng theo Lục Hiển rời đi, anh nhất định sẽ cướp về cho bằng được, nhưng cô làm sao có thể nguyện ý bên anh?
Trái tim anh trong khoảnh khắc đã cảm thấy rất nặng nề, giờ thì không phải lo gì nữa cả, gã kia đã tự đập chậu hoa rồi.
- Cám ơn anh đã xuất hiện đúng lúc, chút nữa là tôi bẻ tay, vặn chân, nhổ răng hắn.
"..."
Kha Vạn Vũ nhếch môi cười nhạt, đôi mi khẽ dao động, nếu không phải trót si mê Diệp Mộng thì chắc anh cũng nên suy nghĩ lại, sợ một ngày đến lượt anh nằm bẹp dưới tay cô.
Lục Hiển ban nãy định giở thói vũ phu, cô làm sao có thể dễ dàng cho qua.
Đã biết được lí do bản thân bị ruồng bỏ nên Diệp Mộng chẳng còn gì tiếc nuối.
Một lí do hèn hạ đến mức không thể chấp nhận, cô tự nhắc nhở bản thân "yêu được thì phải buông được".
Ở bên cạnh Lục Hiển, cô như đánh mất lý tưởng của mình, vì yêu mà cố gắng dịu dàng thục nữ, phải che giấu bản thân mạnh mẽ, đến mức trở nên nhu nhược.
Hòn đá trong lòng đã được vứt đi rồi, cảm giác lúc này thật không tệ.
Từ bây giờ cô có thể trở lại làm chính mình, không phải lấy lòng ai nữa cả.
Thật nhẹ nhõm!
Có lẽ Lục Hiển cũng đã rất mệt mỏi, hắn phải vất vả đeo chiếc mặt nạ ôn nhu, lịch lãm suốt một năm còn gì.
Từ lúc Kha Vạn Vũ vì cứu cô mà bị thương, Diệp Mộng không còn bài xích anh nữa.
Lục Hiển bây giờ như một người xa lạ, còn anh lại mang đến cảm giác thân quen.
***
Đến phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt khiến Kha Vạn Vũ hơi tức cười, bộ dạng thảm hại đang nằm trên sàn kia là Tề Thái.
Anh không hỏi cũng biết là trò của ai, người nằm trên tay anh còn đang nhắm nghiền mắt giả chết.
Kha Vạn Vũ nghiêng đầu ra dấu cho Phạm Thiên, Phạm Hỉ "giải cứu" cho Tề Thái, anh bước đến ngồi xuống ghế sô pha.
Diệp Mộng giả vờ thiếp đi, cứ nghĩ về đến phòng anh sẽ nhẹ nhàng thả cô xuống giường nào ngờ Vạn Vũ vẫn nhất quyết ôm trong lòng.
- Kha Vạn Vũ cậu mang nữ sát thủ đến chổ tôi, tôi mới là người cần thuê vệ sĩ..
cô...!cô ta...!phù...!phù..
- Diệp Mộng mau tỉnh lại cho tôi! Cô...!cô...
Tề Thái được thả ra mà tê cứng hết cả người, nói một hai câu liền hụt hơi.
Kha Vạn Vũ đặt Diệp Mộng ngồi trên đùi, khẽ đẩy cái đầu nhỏ tựa vào vai anh, một tay ôm lấy cô, dáng vẻ cưng chiều hết mực.
Anh hời hợt nhìn Tề Thái rồi quay sang chất vấn Phạm Thiên, Phạm Hỉ:
- Cậu ta bị làm sao?
Tề Thái bây giờ mới đủ tỉnh táo để ngộ ra, Kha Vạn Vũ hôm nay rất khác lạ, từ trước đến nay làm gì chiều chuộng ai như thế.
Lẽ nào mình đã đắc tội với em dâu?
Toi rồi!
Anh ngây ngốc lắc đầu nhìn về phía Phạm Thiên, Phạm Hỉ chỉ mong họ đừng kể tội anh ra, nhưng không kịp nữa...
- Dạ, bác sĩ Tề rủ Diệp tiểu thư đi khách sạn!
Kha Vạn Vũ giật giật khóe môi, trên trán nổi đầy gân xanh, sự tình này biết ngay chẳng có gì vô duyên vô cớ.
Anh phải cho Tề Thái một bài học để cậu ta quản cho tốt cái miệng của mình:
- Trói lại! Vứt ra cửa!
- Kha Vạn đại thiếu gia, cậu làm ơn tha cho tôi! Chỉ là hiểu lầm...!hiểu lầm thôi! Hề hề!
Phạm Thiên, Phạm Hỉ nhịn cười muốn tắt thở, Sếp Vũ của họ hóa ra là đang ghen.
Nhìn bác sĩ Tề vừa tội vừa thương, mới được thả ra chưa đầy ba phút.
Tề Thái mắng chửi bản thân hư thân mất nết, hết trò lại đi chọc ghẹo người phụ nữ của Kha Vạn Vũ
Hai người tưởng chừng không liên quan kia lại hợp nhau đến lạ, hở chút là trói, hở chút là trói.
Anh ta cười còn khó coi hơn mếu khép nép ngồi phía đối diện thành khẩn van xin:
-