Nụ cười của Thần Bùn Bãi Đại Ngưu tắt ngúm.
Dù da đứa bé quỷ có cổ quái, nhưng bản thân đứa bé quỷ ăn trái tim người còn chưa nhiều, còn chưa trưởng thành hoàn toàn nên da của đứa bé quỷ cũng không cứng lắm. Tàn hồn A Đồ và hư ảnh của sói xanh xuất hiện trong [cung răng thú] lao vào nó, xé toạc da đứa bé quỷ một cách nhanh gọn.
Ngay khi lớp da người của đứa bé quỷ bị xé rách, Thần Bùn đã hoàn toàn ngâm trong sông Hoàng Hà, ngay cả bọt nước ùng ục cũng không nổi lên đã lún xuống.
Lúc này, những người dân tị nạn bị lật thuyền, bị ném xuống sông Hoàng Hà như sủi cảo trước đó đều trồi lên.
"Phù" một tiếng vang nhỏ, tàn hồn của con trai hắc bà và hư ảnh của sói xanh trong cung răng thú hóa thành một làn khói xanh, biến mất trên mặt nước Hoàng Hà. Trong bóng sáng lắc lư, chẳng ai thấy rõ ràng, còn cung tên trong tay Vệ Ách lóe lên rồi biến mất, đồng thời cậu cũng nhảy xuống sông.
Trong nước sông còn có thủy quỷ.
Một toán dân tị nạn không dám nhìn loạn, cố gắng hết sức bơi đến bờ sông gần đó.
Vệ Ách cách bờ sông gần nhất, kỹ năng bơi của cậu cũng không tệ lắm là người đầu tiên lên bờ.
Nước ở vịnh Lão Ngưu chảy xiết, lại là mùa đông, chiếc áo bông ướt đẫm nước, cảm giác lạnh buốt và nặng nề, thấm nước bùn rỉ ra ngoài. Người trong sông vất vả bơi lội nhưng vẫn cố hết sức trước uy hiếp của thủy quỷ. Vệ Ách đạp thuyền rất mạnh, sau khi lên bờ, tay cậu khẽ lắc một cái, triệu hồi mấy thanh Ngân Điệp còn lại. Cậu chẳng hề có ý định cứu người, chỉ cởi áo ngoài, một gương mặt trắng nõn được gia đình giàu có nuôi ra, bình tĩnh vắt ráo áo bông.
Bọn Thẩm Phú Dũng giãy dụa bơi lên từ dưới sông, nằm bò trên bãi sông thở hổn hển.
Người cuối cùng lên bờ là một người phụ nữ và đứa con được chồng mình dốc sức kéo lên sông. Mọi người ướt sũng túm tụm lại, sợ hãi nhìn xuống Hoàng Hà.
Chiếc đò ở vịnh Lão Ngưu đã bị lật, chỉ còn lại một tám ván trên mặt nước.
Làn nước đục ngầu cuốn qua đáy thuyền, tóc thủy quỷ trong nước sông Hoàng Hà tản ra xung quanh thuyền, bồng bềnh như một mảnh tảo đen đang cố gắng bơi về phía bọn họ.
Có lẽ là người dẫn đường sang sông đã bị chúng gặm sạch.
Nếu chậm thêm một chút nữa, có lẽ cũng chết trong sông Hoàng Hà.
Một toán nam nữ chạy nạn run rẩy nhìn xuống sông, tóc thủy quỷ màu đen phập phòng. Bỗng có người kêu lên sợ hãi, chỉ vào dòng nước cuồn cuộn mà hét lớn: "Nhìn kìa, là, là cô ả ác độc đó!!!" Những người khác nhìn theo hướng ngón tay của người kia, đồng thời kêu lên sợ hãi lui về phía sau, hận không thể cách Hoàng Hà càng xa càng tốt.
Vệ Ách đang vắt nước ra khỏi áo khoác bông, ngước mắt lên đã trông thấy dòng nước sông Hoàng Hà đang đung đưa, từ mớ tóc đen của thủy quỷ hiện ra một gương mặt tái nhợt và oán độc.
Rõ ràng chính là "Lý Thúy Hoa" lúc trước.
Chỉ là hiện tại, "Lý Thúy Hoa" cũng trở thành một thành viên của thủy quỷ Hoàng Hà.
Những người khác sợ hãi lui về phía sau, sợ thủy quỷ Hoàng Hà sẽ xông lên bờ, kéo người sống xuống sông. Vệ Ách nheo mắt lại, xoay đao Ngân Điệp giữa kẽ ngón tay, dường như có ý định quăng đao xuống nước. Ánh đao lóe lên giữa ngón tay của Vệ Ách, mái tóc đen trên mặt sông Hoàng Hà đã chìm xuống.
Khuôn mặt oán độc của Lý Thúy Hoa ẩn nấp trong mái tóc thủy quỷ màu đen.
Chỉ có thể mơ hồ phát hiện một tia oán hận còn đọng lại không vơi.
Quỷ thần sợ kẻ ác, Vệ Ách không nói một lời đã giết "Lý Thúy Hoa" khiến cô ta sợ hãi, chỉ có thể không cam lòng trốn trong bầy thủy quỷ, quanh quẩn bên bờ sông.
Cậu là đối tượng bị oán hận khóa chặt.
Vệ Ách tiện tay vung đao, sau đó mang theo một sợi tóc thủy quỷ vớt lên bờ. Cậu không thèm nhìn tóc thủy quỷ trên lưỡi đao mà vung đao, lắc khô lưỡi đao, nhìn chằm chằm thủy quỷ trong sông Hoàng Hà: "Có bản lĩnh lên bờ, thiếu gia lột da của cô làm trống."
Dân tị nạn vốn còn đang co ro trốn sang một bên run rẩy, nghe thấy giọng điệu âm hiểm của thiếu niên nhà giàu nọ, chẳng có chút đùa cợt nào, đáng sợ hơn cả quỷ, hệt như đã từng lột da người làm trống —— tôi tớ trong biệt phủ không hơn gì gia súc, tựa như việc đánh chết một đầy tớ trong biệt phủ là chuyện nhìn lắm thành quen.
Lột da liền lột da, thiếu gia tiểu thư nhà ai mà không dính tới mạng sống của đầy tớ chứ?
Dân chạy nạn tới từ phương Bắc vốn còn ôm tâm lý được hưởng lợi từ cậu trai, dính chút ánh sáng để sống, lúc này đều bất giác bước sang một bên, không dám làm phiền đến cậu.
Chỉ sợ làm phiền cậu, cậu sẽ cho mình một đao bay đầu.
Không ai tới quấy rầy, Vệ Ách giẫm lên bãi đá, nhìn rõ hơn tình hình trong sông Hoàng Hà —— những thủy quỷ quanh quẩn bên bờ sông một hồi liền chậm rãi di chuyển về phía trung tâm vịnh Lão Ngưu. Mái tóc đen của chúng chìm xuống, dần biến mất trong bóng tối.
Thần Bùn không thể qua sông, thủy quỷ không thể lên bờ.
Quỷ quái trong phó bản [Quỷ Độ Huyền Hà] càng khó lường hơn hai phó bản trước, dường như bị lây nhiễm bởi sự hoang tàn và quái đản của chính vùng đất vàng này. Mà muốn sống sót dưới sự đuổi giết của chúng, cách tốt nhất không phải đối đầu trực diện với chúng, mà là tìm ra những sai sót trong quy luật giết người của chúng.
Từ phản ứng của những người tị nạn, có thể thấy đây không phải là ngày đầu tiên bọn họ gặp Thần Bùn bãi Đại Ngưu, thủy quỷ Hoàng Hà.
Vậy có liên quan gì đến việc "sau khi có thảm họa Hoàng Viên, hai bên sông Hoàng Hà xuất hiện những điều quái dị, dân chúng khó sinh sống" trong nhánh chính không?
Vậy cái gọi là [thảm họa Hoàng Viên] rốt cuộc là cái gì?
Những thủy quỷ trong sông Hoàng Hà đã biến mất, trong bóng đêm thăm thẳm vịnh Lão Ngưu đã khôi phục lại sự yên tĩnh bề ngoài. Nước sông chảy xiết cọ rửa đá ngầm, tiếng nước chảy ào ạt vang vọng trong màn đêm.
Vệ Ách vắt áo bông ngắn mấy lần, phát hiện loại bông vải nhồi trong chiếc áo khoác bông kiểu nhà Minh Thanh từ Sơn Tây Tây Bắc này khi tiếp xúc với nước liền trở nên cứng nhắc, mùi bùn của nước sông Hoàng Hà vẫn còn dính chặt trong bông vải.
Vệ Ách:...
[Vệ Thần của tui chưa từng chịu thiệt thòi đến vậy.]
[Xin lỗi Vệ Thần, vất vả cho yêm rồi.]
Khi có điều kiện lựa chọn Vệ Ách luôn thích sạch sẽ. Phòng livestream thấy cậu ướt nhẹp vắt áo khoác bông cũ kỹ, sau khi bình luận căng thẳng ngơi đi thì không khỏi trêu đùa đôi câu.
Tình hình bên kia của những người tị nạn cũng không khá hơn Vệ Ách là bao.
Vệ Ách ra tay nhanh độc gọn, đạp mạnh vào thuyền khiến mọi người rơi xuống sông như sủi cảo. Mọi người đều ướt sũng từ đầu đến chân, người chơi đăng nhập vào phó bản, không mang theo hành lý gì, nhưng những người tị nạn lại mang theo bao lớn bao nhỏ. Mấy bọc đồ của nhiều người rơi xuống sông, chỉ còn lại những bọc đồ buộc chặt trên vai và cánh tay.
Đồ đạc của một số người đã bị ngâm trong nước sông Hoàng Hà, không vớt trở lại được, nhưng cũng không dám oán hận một câu với thiếu gia xấu tính.
Chỉ có thể tâm như tro tàn ở trên bãi sông tìm xem mình còn lại bao nhiêu thứ.
Có người coi như mất sạch, có người vẫn còn tiền bạc để đi đường.
May mắn có vị Sát Thần trấn giữ ở bên kia, nếu không hiện tại trên bãi sông đã xảy ra một vụ cướp bóc.
Vịnh Lão Ngưu là khúc ngoặt hình chữ "几" của sông Hoàng Hà, một bến đò khe hẹp vô cùng đặc biệt. Dân tị nạn trốn tới từ phía Bắc vịnh Lão Ngưu, sau khi băng qua khúc cua lõm hình móng trâu, bọn họ đến bãi sông ở đây, bên kia bãi sông là Vạn Lý Trường Thành cao lớn bị bỏ hoang của nhà Minh.
Pháo đài vịnh Lão Ngưu yên tĩnh, không có lửa, cũng không có tiếng vang, tạm thời phía sau không thấy dấu vết của Vạn Lý Trường Thành và làng vịnh Lão Ngưu.
Bãi sông bên cạnh yên tĩnh đến cổ quái, dân chạy nạn không dám la hét bậy bạ nữa, tất cả đều tụ tập dưới chân Vạn Lý Trường Thành cổ kính, ai nấy cũng bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy.
Trong bọc đồ của một số người còn có đá lửa, run rẩy lấy ra, nhặt một ít cỏ khô và gỗ mục ở gần bãi sông, dùng đá lửa chà xát rồi đốt thành đống lửa. Những dân tị nạn này khá sáng suốt, không dám tự nhóm lửa sưởi ấm, trông thấy "thiếu gia nhà giàu" âm trầm đứng cách đó không xa vắt áo bông liền đùn đẩy một ông cụ gầy gò, cẩn thận đi tới:
"Ân... ân công, bên này đã đốt lửa rồi, cậu hong khô trước nhé?" Cụ ông suýt bị ném xuống sông làm người dẫn đường sang sông cúi đầu khom lưng tươi cười.
Thiếu gia nhà giàu khinh miệt thoáng liếc đám người quê mùa này.
Cuối cùng vì mình không mang theo đồ nên vung tay áo, đi về phía đống lửa.
Cậu chọn đống lửa cháy mạnh nhất, khoác chiếc áo khoác bông dày và ướt bên cạnh đống lửa để hong khô.
Đám dân tị nạn chen chúc bên ngoài đống lửa, cho đến khi cậu ngồi xuống, mới dám ngồi bên cạnh đống lửa khác, đốt lửa cạnh nhau. Dù là ai, hành lý cũng đã bị ngâm trong nước, ngay cả một ít đồ khô trong đó lúc này cũng ăn không được. Một đám người đói bụng thấp giọng thảo luận bên đống lửa trại kêu lách tách.
Người này người kia ghép lại, cuối cùng Thẩm Phú Dũng cầm một mảnh vải bông đã khô, nâng một đống bạc vụn góp nhặt lại, cung kính bước đến gần Vệ Ách.
Vẻ mặt cậu ta nhiệt tình, nói: "Thân thủ của thiếu gia thực sự rất cao thâm, chắc chắn là cao nhân một phương! Chúng tôi được cứu giúp, xét về đại ân đại đức thì làm trâu làm ngựa cho thiếu gia cũng không đủ để báo đáp. Chúng tôi gom góp gia sản này, kính tặng cho ân công một bộ đồ mới."
Thẩm Phú Dũng nịnh bợ đến độ không cần mặt mũi, nếu đây là một thiếu gia thực sự xuất thân từ một gia đình giàu có, dù tính tình có âm độc cỡ nào cũng có thể được khen vui lòng.
Song tay cậu ta cầm vải hơi run lên, hiển nhiên rất căng thẳng.
Vệ Ách liếc nhìn đống lửa, thấy một đám dân tị nạn không dám thở mạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Những người có thể sống sót trong lúc chạy nạn, nhiều nhặn gì cũng cảm nhận được nguy cơ.
Cậu tay không lên bờ, lại không mang theo hành lý, không có ai đi cùng, hệt như cậu đã tách khỏi đầy tớ, trên người không có gì sất.
Rất có thể, những người này thấy cậu ra tay tàn nhẫn, sợ cậu không thu lộ phí, thuận tay giết quách bọn họ, lấy sạch bạc của mọi người đi.
Một đám dân chạy nạn không ngạc nhiên khi đại thiếu gia có bản lĩnh cũng đang chạy trốn.
Vậy có thứ gì đó đáng sợ hơn ở phía Bắc?
Mà ngay cả nhà giàu căn cơ thâm sâu cũng chịu không nổi?
... E rằng Thần Bùn bãi Đại Ngưu không phải quỷ quái duy nhất ở lưu vực sông Hoàng Hà.
Khi Vệ Ách liếc dân chạy nạn, Thẩm Phú Dũng thầm lo lắng, sợ vị thiếu gia nhà giàu này sẽ cho rằng toán dân tị nạn này đang xúc phạm cậu, gom góp có chút bạc vụn như vậy, cậu không hài lòng một chút là băm thây mình ra. Mấy cậu ấm cô chiêu ấy, ai đâu để mắt tới đám dân quê bọn họ chứ?
Nếu làm cho thiếu gia không hài lòng, vậy cái mạng này của mình coi như cũng bay luôn.
Dưới ánh lửa, tóc và quần áo của thiếu gia đều ướt đẫm, nét mặt của thiếu gia sâu hơn người Quan Trung.
Thẩm Phú Dũng càng nghĩ càng sợ hãi, tay nâng bạc cũng bắt đầu giữ không nổi.
Ngay sau đó, Vệ Ách đã rời mắt, liếc sang Thẩm Phú Dũng.
Thẩm Phú Dũng liền quỳ xuống, gào to thiếu gia tha mạng.
Vệ Ách: "..."
Vệ Ách lập tức nín thinh không biết nên nói gì, phòng livestream cũng chững lại, bình luận lướt qua đầy màn hình: [23333, diễn quá mức rồi.]
[Diễn đến nỗi dân tị nạn đều tin sái cổ Vệ Thần là nhân vật đại thiếu gia phản diện, trở mặt giết người ngay tức khắc.]
[Khà khà khà, mọi người mau nhìn ấn tượng của nhân vật với người chơi đi.]
[Ấn tượng của nhân vật "Thẩm Phú Dũng" đối với người chơi "Vệ Ách" đã nâng lên thành —— thiếu gia nhà giàu giết người không chớp mắt, tàn nhẫn ác độc, không rõ lai lịch, khó lường.]
[Chúc mừng Vệ Thần trở thành người chơi đầu tiên nhận được bạc hhh.]
Bình luận trong phòng livestream diễn ra sôi nổi. Toán dân tị nạn nghèo đến mức bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cũng chỉ có thể mót ra chút bạc vụn. Nhặt nhạnh người này người kia một tí cũng chưa gom tới sáu lạng bạc. Vệ Ách lười cầm mấy bạc vụn này bèn chỉ về phía Thẩm Phú Dũng và một thanh niên tị nạn cường tráng bên cạnh.
"Cậu, còn có cậu, tôi cho hai người cơ hội làm đầy tớ. Không khôn ngoan khéo léo thì coi chừng bay đầu."
Giọng điệu của cậu nhẹ tênh, hiển nhiên là một thiếu gia không coi mạng người ra gì.
Thẩm Phú Dũng và thanh niên bị điểm danh giống như chiếc bánh rơi xuống từ trên trời, cả hai vui mừng khôn xiết liên tục cảm tạ, dân tị nạn bên cạnh đều tỏ ra hâm mộ không thôi. Đừng nói trong thời buổi loạn lạc, nếu có thể làm đầy tớ cho người có năng lực thì cơ hội sống sẽ lớn hơn nhiều. Dù là bình thường, có thể làm người hầu bảo vệ trong biệt phủ vẫn tốt hơn việc trồng trọt trên cao nguyên đất sét vàng.
Một thanh niên khác bị Vệ Ách điểm danh cũng không nổi bật như Thẩm Phú Dũng, anh ta tên là Lưu Tam Ngưu là một người dân làng đến từ sảnh Thanh Thủy Hà, làng Cửu Thái ở phía Bắc.
Ban đầu làng của bọn họ vẫn còn yên ổn, nhưng khi dân chạy nạn đi xuống từ phương Bắc, có một cô gái da trắng khù khờ bị bỏ lại trong làng của bọn họ, sống trong một hang động hoang tàn.
Trong làng có mấy phường lưu manh côn đồ chẳng ra gì, bọn họ thấy "cô gái da trắng" khù khờ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cô gái, ngoại hình xinh xắn bèn vào hang động muốn làm chút chuyện đồi bại.
Bọn côn đồ địa phương lần lượt đi mất tăm mất dạng, ban đầu mọi người còn chưa để ý mà chỉ tưởng những kẻ này rời làng đi lêu lỏng.
Kết quả, sau khi "cô gái da trắng" liên tiếp ăn sáu bảy người sống, nửa đêm trải những dài lụa trắng về phía làng vào lúc nửa đêm, quấn những người sống trong dải lụa trắng, khiến bọn họ thành quỷ treo cổ. Người trong làng tỉnh lại vào lúc nửa đêm,