Khi tiếng xe lừa vang lên, toán dân tị nạn đi theo sau đại thiếu gia đều giật mình, sợ run cả người, trước sau đùn đẩy nhau, đôi mắt mở to, không dám tiến lên dù chỉ nửa bước.
Trước cửa làng nổi lên một làn sương mù xanh nhạt, xe lừa đối diện tiến tới cũng không thấy rõ hình dáng, chỉ có đường nét mơ hồ, Vệ Ách liếc nhìn Thẩm Phú Dũng bên cạnh.
Thẩm Phú Dũng bị tầm mắt của đại thiếu gia đảo qua, da đầu liền tê rần.
Không rõ người tiến tới là người hay quỷ, nhưng nếu bây giờ không tiến lên thì người lập tức chết chính là mình. Thẩm Phú Dũng lấy hết can đảm, bước tới cao giọng quát: "Đằng trước là ai đấy! Bọn tôi, bọn tôi..."
Giọng Thẩm Phú Dũng vừa vang lên, tiếng xe lừa đối diện liền ngừng lại, nhưng câu "bọn tôi" của cậu ta còn chưa xong, đôi mắt Vệ Ách đã hơi nheo lại.
Ngay sau đó, cậu đã túm lấy cổ áo sau của Thẩm Phú Dũng, ném cậu ta về phía sau, đồng thời rút đao Ngân Điệp xoay người trong làn sương mù xanh mờ ảo.
"Keng ——" Một tiếng giòn vang, đao của Vệ Ách đâm vào một dao găm khác trong làn khói xanh.
Dao găm ấy bay thẳng vào cổ Thẩm Phú Dũng, đầu dao găm ngắn nối liền với một sợi dây bạc mỏng manh rất khó phát hiện. Sau khi bị chặn lại, đối phương đánh một đòn vào cán đao của Vệ Ách, dao găm bật ra như tia chớp, quấn quanh cổ tay Vệ Ách như rắn, buộc thành "nút đứt cổ tay" bằng kỹ thuật đặc biệt trong giới giang hồ.
Phần sát thương thực sự của dao găm này không phải chiều dài của nó, mà là lưỡi dao như móc câu và sợi bạc phối hợp ở đuôi dao.
Lưỡi dao bay về phía kẻ thù, không đâm thẳng vào da thịt mà được điều khiển bởi một sợi dây nhỏ ở cuối chuôi dao.
Quấn quanh cổ tay kẻ địch, sau đó dùng lưỡi dao như lưỡi liềm kéo một cái, nếu tốc độ nhanh còn có thể cắt đứt cả đầu người.
Bẻ cổ, bẻ tay chân, tất cả đều được thực hiện nhanh chóng lưu loát, cách giết người này ở thời hiện đại chưa bao giờ nghe tới, nhưng hôm nay cách giết người hung hiểm quỷ dị này lại đụng phải khắc tinh.
Chỗ cổ tay của người khác là nơi dễ tấn công nhất, nhưng cổ tay của Vệ Ách còn bao quanh bởi một vòng đao Ngân Điệp. Khi ánh sáng bạc lóe lên, lại có một loạt va chạm kim loại và âm thanh của tiếng dao rơi xuống đất vang lên —— ngay khi sợi dây dài mỏng vừa co lại, đao Ngân Điệp đã cắt đứt dây dao.
Khi dao găm ngắn như móc câu rơi xuống mặt đất.
Mấy tờ bùa màu vàng lộn xộn ném thẳng vào Vệ Ách và toán dân tị nạn phía sau cậu.
Những tờ giấy bùa màu vàng đó chỉ là giấy, sát qua vai người sống rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trong làn khói xanh phía trước có người "ồ" một tiếng, khi âm thanh vang lên, khuỷu tay Vệ Ách đã đập sang trái.
Trong chớp mắt, Thẩm Phú Dũng, Lưu Tam Ngưu và hơn chục người tị nạn không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ nghe thấy một loạt âm thanh đao kiếm va vào nhau.
Ngay sau đó, một bóng người thấp gầy đã bị đại thiếu gia đá văng ra ngoài.
Bóng dáng ấy bay ngược về phía sau, còn chưa chịu bỏ cuộc.
"Ầm ——" một tiếng, dừng lại, ngay sau đó lại muốn nhào tới.
"Thiết Ca Nhi trở về! Trở về đi!" Người thứ hai ném lá bùa vào sương mù ở phía đối diện hét lớn: "Đối phương là người sống!"
Giọng nói đó hét lên đúng lúc, ngay lúc Vệ Ách vung đao ra, bóng người gầy nhỏ đã tập kích bọn họ liền lùi lại. Làn sương mù xanh lượn lờ ở của làng không biết từ lúc nào đã trở nên càng thêm dày đặc.
Dân tị nạn bám theo Vệ Ách, không dám tụt lại phía sau, lại không dám đứng quá gần.
Có một chiếc xe do con lừa kéo, hình như có một người đàn ông đang ngồi trên xe, một bóng người gầy gò đang ngồi xổm ở bên cạnh người đàn ông đó.
Tuy kẻ tập kích đã lui trở về, nhưng hai bên vẫn chưa buông đề phòng với nhau. Không biết trong tay người đàn ông ngồi trên xe lừa đang kẹp cái gì, còn phía bên Vệ Ách lưỡi đao Ngân Điệp vẫn quấn quanh tay cậu. Thẩm Phú Dũng vừa đi một vòng quanh cửa âm phủ, chưa hoàn hồn sờ vào cổ mình.
Người đàn ông lái xe lừa ở phía đối diện cao giọng: "Đằng ấy —— sáp bằng nhi tiên oanh, thanh tử loạn thổ liễu điểm lạp, toàn nhi lượng hạ hảo xả hoạt lặc!" (*)
(*) Nghĩa: Sấm sét trong trời đầy mây, nếu mù quáng dùng dao sẽ giết lầm người, vậy thà tiết lộ rõ thân phận mà cùng nhau chạy trốn giữ tánh mạng. Đây là những từ lóng ám chỉ của người giang hồ xưa, chương sau sẽ giải thích nghĩa từng từ hán việt nên không dịch thẳng ra.
Người đàn ông trên xe lừa hét lên mấy lần, nhưng Vệ Ách chẳng nghe hiểu một câu nào.
Những người khác thì càng hoang mang.
Đó là tiếng của người đàn ông ngồi xe lừa hét lên, nếu tách ra, nghe từng chữ một, vẫn giống như phương ngữ Tây Bắc, còn ghép lại cũng chỉ còn lại một câu: "Hở, tiếng chim gì đây".
Đối phương lại lặp lại một lần, còn tăng thêm vài câu.
... Nhưng cũng nghe không hiểu.
Vệ Ách nghe thấy một câu hỏi kỳ lạ từ miệng đối phương, đoán đây là tiếng lóng của thời xưa, nhưng cậu chỉ biết vài từ đơn giản của một số môn phái giang hồ, không biết những thứ sâu xa và chi tiết hơn thế này, cậu nghe không hiểu ý trong câu hỏi của người đàn ông, thế nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Mà người đàn ông ngồi trong xe lừa không hiểu rõ tình huống bên này cũng không dám làm bừa.
Hai bên nhất thời đều chững lại.
Làn khói xanh ở cổng làng ngày càng dày đặc, không biết có phải là vì Vệ Ách đã đánh nhau với bóng người thấp bé đối diện hay không.
Hai bên gây ra náo động, từng cánh cửa gỗ ở làng vịnh Lão Ngưu phía sau đột nhiên kêu cót két, dường như bị một cơn gió vô hình lay động.
Một luồng khí lạnh ập thẳng tới đỉnh đầu, toán dân tị nạn run rẩy chen chúc về phía trước. Mặt mày Thẩm Phú Dũng trắng bệch đang định hỏi đại thiếu gia nên làm gì tiếp theo, thì đã thấy người đàn ông ngồi trong xe lừa phía trước nhảy xuống.
Đối phương vẩy đại thứ gì đó xuống đất rồi hắng giọng.
"Người anh em đối diện —— đừng có dùng dằng mãi ở đây nữa, trên mặt đất có bùa vàng, người sống có thể qua người chết không thể qua, mấy người lại đây! Nếu có thể ra ngoài, chúng ta có thể cùng nhau chạy thoát thân! Ngôi làng này không thể ở lại! Sắp có chuyện lớn xảy ra rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, tiếng cửa gỗ "rầm rầm" va vào tường đá vang lên liên tục, sắc mặt Vệ Ách trầm xuống, cầm chặt đao Ngân Điệp nói một câu: "Đi!"
Cậu lập tức dẫn mọi người lao ra khỏi lối vào ngôi làng có làn khói xanh nhạt. Bóng dáng thấp bé co giò, ngồi xổm cạnh người đàn ông trông vô cùng căng thẳng.
Vừa bước ra khỏi con đường đá của làng vịnh Lão Ngưu liền thấy một loạt bùa vàng rải trên con đường đất nối với con đường rải sỏi.
Vệ Ách đè chặt đao, phòng ngừa những lá bùa vàng xảy ra vấn đề, nhưng đoàn người vừa xông qua, tờ giấy bùa màu vàng trên đất chỉ bị đất và tiếng bước chân nhấc lên một chút, cũng không có phản ứng gì.
"Đi mau, đi mau." Người đàn ông lái xe lừa đến làng vịnh Lão Ngưu thúc giục, còn mình thì nhét một "vật" trông giống như mực và đá xuống đất, cắm trên mặt đất. Hắn ta cầm một nắm đá trong tay đặt chúng xung quanh vật thể, tiếng kêu răng rắc vang lên vài tiếng.
Ngay khi toán dân tị nạn chạy ra khỏi làng vịnh Lão Ngưu, bọn họ vừa ngoảnh đầu nhìn lại xém nữa đã bị dọa hú vía.
—— làng vịnh Lão Ngưu đã bị làn sương mù màu xanh nhạt nhấn chìm, từng bóng người cứng đờ lơ lửng bước ra từ nhà đá, hai chân thẳng tắp, đầu cúi thấp, nhìn không rõ mặt mà hướng về phía cổng làng.
Thấp thoáng còn có thể thấy một sợi dây thừng, rơi xuống từ giữa không trung.
Khi toán dân tị nạn thấy những thứ đó, cổ của dân tị nạn đột nhiên căng cứng, hệt như có một sợi dây thừng nào đó siết chặt khí quản.
"Đừng nhìn, chạy đi!" Người đàn ông lái xe lừa hét lớn, đập vỡ viên đá cuối cùng xung quanh vật thể bằng đá mực. Một luồng khí xoáy như lốc đột nhiên ùa ra, ngay cả bóng người thấp bé bên cạnh người đàn ông cũng bị hất ngược về phía sau. Người đàn ông đứng dậy hét lên thúc giục mọi người nhanh chóng rời đi, còn mình thì chạy về vội cúi người lướt qua mặt đất, nhặt nhanh tờ giấy bùa màu vàng trên mặt đất.
Vừa nhặt vừa tính toán: "Một lượng bạc, hai lượng bạc, ba lượng... úi dồi ôi!"
Vệ Ách rớt lại phía sau dân chạy nạn, ban đầu cậu định xem thử người đàn ông lái xe lừa không rõ lai lịch này có năng lực gì.
Không ngờ lại gặp phải một người keo kiệt không muốn sống đến vậy.
Bóng người thấp bé đi cùng người đàn ông lái xe lừa, đá người đàn ông này lăn ra ngoài.
Dù đã bị thế mà người đàn ông cũng không quên với tay cạo đất, dường như xót lòng lắm: "Ngân lượng của tôiiiii! Trời đất ơi! Đúng là bại gia không biết tiết kiệm."
Người đàn ông bị người bạn đồng hành thấp bé của mình đá ra khỏi cổng làng, bóng người treo lơ lửng ở làng vịnh Lão Ngưu bị cố định tại chỗ bằng thứ gì đó giống như cọc đá, có điều làn sương mù xanh trong làng lại không bị cản trở vẫn đang tuôn ra bên ngoài không ngừng. Người đàn ông lái xe lừa vội nhảy lên, huýt sáo một tiếng, xe lừa lao về phía trước.
Hắn ta đánh xe lừa xông qua, Vệ Ách nhảy lên, giẫm lên ván gỗ của xe lừa, động tác nhanh nhẹn linh hoạt đến nỗi ngay cả người lái xe cũng không phát hiện trong xe còn có thêm một người.
Sau khi một nhóm người bỏ chạy hai ba dặm không ngừng nghỉ, mặt trời đã dần lên cao, lúc này người đàn ông mới huýt sáo để lừa chạy chậm lại, hắn ta tháo khăn trùm đầu xuống lao mồ hôi, vừa quay đầu lại đã thấy thanh niên lạnh lùng đứng ở mép xe lừa, xém nữa đã ngã xuống khỏi xe: "Cậu, cậu cậu là người hay quỷ?"
Không biết lúc nào Vệ Ách đã lên xe lừa cũng chẳng trả lời mà chỉ giẫm lên tấm gỗ của xe lừa, nhẹ nhàng đi xuống, im lìm đi về phía bọn Thẩm Phú Dũng.
Khi cậu di chuyển, không có ai nghe thấy tiếng bước chân.
Không biết từ khi nào đã đứng sau lưng người khác, rút đao cắt vào cổ người đó một cái, có khi người chết cũng chẳng hề phát giác.
Da đầu của người đàn ông tê rần, hắn ta vừa sờ cổ ngẫm nghĩ tự bao giờ có một nhân vật như thế xuất hiện trên sông Hoàng Hà, vừa oán giận nói với thiếu niên bên cạnh: "Sao lại để cho người ta đứng sau lưng tôi mà không báo cho tôi biết một tiếng."
Trên xe lừa còn có một người nữa, chính là dáng người thấp bé vừa nãy đã giao chiến với Vệ Ách.
Đấy là một thiếu niên có làn da ngăm đen khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gọi là "Thiết Ca Nhi" trong miệng của người đàn ông.
Khuôn mặt rám nắng của Thiết Ca Nhi không có biểu cảm gì, cậu ta ôm bọc vải, liếc nhìn đầu vai của mình.
Lúc này người đàn ông mới thấy mảnh vải rách trên vai Thiết Ca Nhi có một vết rách rất gần cổ, nhất thời không nói nên lời —— hắn ta vô tri vô giác chở người ta suốt một đường, Thiết Ca Nhi bị người ta kề dao vào cổ uy hiếp cả một đường. Trên đường đi có hơi gập ghềnh, hắn ta vội vàng điều khiển xe lừa, nếu khống chế không tốt mà xóc nảy một cái, đao của đối phương sẽ cắt lìa cổ của Thiết Ca Nhi.
Cậu ta bị vậy nào dám lên tiếng nhắc nhở? Thiết Ca Nhi vừa mở miệng, dám chắc đối phương sẽ khiến cậu ta không mở miệng được lần nào nữa.
Người đàn ông vừa mới phát hiện ra, còn phòng livestream đã chết lặng nhìn một đường.
[6666666 không hổ là Vệ Ách.]
[Vệ Thần của tôi đúng là máu lạnh vô tình, cầm đao kề cổ một đứa trẻ cũng không hề thương xót.]
[Vệ Thần máu lạnh vô tình của tôi.]
[Suốt chặng đường này mặt của Thiết Ca Nhi cũng sắp trắng thành "Ngân Ca Nhi"]
Sắc mặt Thiết Ca Nhi trắng bệch nhìn chằm chằm vào người đàn ông lái xe lừa.
"Ha ha." Người đàn ông cười gượng mấy tiếng: "Lát nữa mua cho cậu ít bánh hoa quế ăn, bánh hoa quế thượng hạng nhé."
Sau khi dỗ Thiết Ca Nhi xong, người đàn ông lại hướng sự chú ý sang cậu trai đã rời khỏi xe lừa —— hắn ta là người giang hồ, nên cách hắn ta đánh giá mọi người đương nhiên khác với toán dân tị nạn như Thẩm Phú Dũng, thứ hắn ta nhìn không phải quần áo hay bề ngoài, mà là tốc độ bước đi và thói quen nhỏ hằng ngày.
Cậu trai vừa lặng lẽ lên xe, quan sát bọn họ cả một đường có bước đi rất nhanh nhẹn lại vững vàng, ấy là một người giỏi ám sát.
Tư thế hai tay buông thõng bên hông, nhìn có vẻ tùy ý thực ra đang chực chờ giơ tay đón địch bất cứ lúc nào.
Ít nhất cũng phải mất 7-8 năm kinh qua trong gió tanh mưa máu mới có thể luyện ra được.
Kiểu nhân vật này, tại sao lại nghe không hiểu "tín hiệu ngôn ngữ" (*) của chốn giang hồ?
(*) 春点: xuân điển hoặc môi điển, đây là một tín hiệu ngôn ngữ đặc biệt, một phương tiện đặc biệt để người trong giang hồ liên lạc với nhau, cũng gọi là ẩn ngữ, hành ngữ, thị ngữ, phương ngữ, khiếp khẩu, xuân điểm, tiếng lóng (hắc thoại)...
Chẳng lẽ là... người của gia tộc khác cuối cùng cũng đi ra?
Người đàn ông đã suy nghĩ mấy bận, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn ta lắc chiếc chuông trong tay.
Người đàn ông này ăn mặc như một đạo sĩ, mặc đạo bào rách rưới hơn nữa còn khoác thêm áo bông rách tươm, đội qua loa mũ hoa sen. Nếu không cũng sẽ không bị Vệ Ách đã trải qua hai phó bản, đặc biệt cảnh giác với đạo sĩ nhìn chằm chằm hắn ta suốt cả một đường, nhưng ngay khi người đàn ông vừa lắc chuông đã bại lộ căn cơ nhà mình ——
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán... động, động nội huyền hoàng, thác liễu trọng lai, thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán..."
Người đàn ông niệm chú thanh tịnh trời đất rất khó hiểu, thỉnh thoảng còn chêm vài câu "mũi trâu thối lừa bố mày".
Chiếc chuông trong tay hắn ta không phải vật phàm, chiếc chuông đồng rung lắc, âm thanh của chiếc chuông dường như có một loại sức mạnh nào đó khiến lòng người bình tĩnh lại, tâm trí của toán dân tị nạn đang vội vã chạy trốn dần ổn định lại.
Khi mặt trời lên cao, đoàn người chạy tới một làng nhỏ đổ nát khác. Tuy ngôi làng mới này cũng hoang tàn xập xệ không có người, nhưng vẫn có cỏ dại vàng úa mọc trong và ngoài căn phòng cũ nát, còn có thể thấy cáo và thỏ hoang thấp thoáng trong đám cỏ dại.
Toán dân tị nạn vừa đến nơi đã vọt vào bụi cỏ