Họ Vệ, biệt danh là Vệ Thập Đạo. Người đàn ông vừa nói ra, con ngươi của Vệ Ách hơi co lại.
Trùng hợp? Hay thực sự là họ Vệ?
Phản ứng của phòng livestream còn lớn hơn cả Vệ Ách: [??????]
[Đù! Cùng họ với Vệ Thần? Cùng một thế hệ với tám trăm năm trước? Hay chúng ta gặp được người trong dòng tộc thực sự.]
[Đậu móa, việc này không dễ đối phó nha, nếu thực sự cùng họ Vệ, thì Vệ Thần giả làm đại thiếu gia xuất thân từ nhà họ Vệ sẽ dễ bị phát hiện.]
[Chưa hẳn, trên đời này nhiều họ Vệ như vậy, chưa chắc có thể nhận ra hết.]
[Mấy bồ ken nhìn kỹ xem, tướng mạo của người này thế mà thực sự khá giống Vệ Thần đó!!]
Ánh nắng chiếu vào mặt người đàn ông, hắn ta cười ha hả không có chút đúng đắn, không chăm chút cho bản thân nhiều nên làn da rám nắng thành màu đồng sáng, đạo bào rách rưới khiến người ta không để ý đến vẻ ngoài của hắn ta, nhưng nhìn kỹ thì thấy sống mũi của người đàn ông này cao ngất, đôi mắt sâu, chỉ cần không cười quá nhiều thì gương mặt thực ra rất ngay thẳng xuất sắc.
Một vài chỗ nhỏ cũng khá giống Vệ Ách.
Chẳng hạn như đôi mắt sâu, sống mũi, xương gò má cao.
Vẻ ngoài khá đặc biệt này không giống những đặc điểm thường thấy ở phía Nam tỉnh Phúc Kiến, mà trái lại giống như mang theo chút huyết thống dân tộc thiểu số.
Bình luận vốn chỉ nói đùa, nói rằng "tám trăm năm trước là một nhà", nhưng ai ngờ vừa so sánh thì mọi người lập tức soi kỹ.
Chẳng, chẳng lẽ nào đã đụng phải người trong tộc thực sự chứ?
Nghe nói người này họ Vệ, tầm mắt Vệ Ách liếc nhìn người đàn ông này một lần —— chỉ có hai người họ Vệ mà cậu biết, một người đã chết, người còn lại là Vệ Thành Hòa bượm rượu đã chết từ lâu. Hơn nữa, thực ra cậu không có ấn tượng tốt mấy với toàn bộ dòng họ "Vệ".
Tuy rằng mình cũng họ Vệ, nhưng họ "Vệ" chẳng phải một điểm cộng đối với Vệ Ách.
Vì Vệ Thành Hòa, mà Vệ Ách có đôi chút mâu thuẫn với dòng họ Vệ.
Nhà họ Vệ, sao có thể sinh ra người tốt lành gì chứ?
"Tôi cảm thấy người anh em rất thân thiết, chẳng lẽ trước đây tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi sao?" Vệ Thập Đạo hồn nhiên chưa nhận ra, vẫn cười ha hả bưng chén, thấy Vệ Ách nhìn mình chằm chằm, còn vỗ đùi đen đét nói: "Thế nào, người anh em có phải cũng cảm thấy vậy không, cảm thấy rất thân quen?"
"Ồ." Vệ Ách bình tĩnh rời mắt: "Gặp qua một người họ này, người đó vừa bị giết một năm trước."
Nụ cười của Vệ Thập Đạo cứng đờ.
Thiết Ca Nhi bên cạnh bưng chén, "ha" một tiếng, không hề giấu giếm vẻ cười hả hê trên nỗi đau của người đàn ông.
Vệ Thập Đạo lườm nguýt thiếu niên này một cái, mặt hắn ta rất chai lì, giây tiếp theo đã khôi phục như thường, cầm bát mì lên mà nói: "Ui, tôi nói thật đấy, tôi thấy người anh em này liền có cảm giác quen thuộc lại thân thiết. Không biết có duyên phận gì không nhỉ."
Vệ Ách còn chưa nói gì, Thẩm Phú Dũng đã lập tức lộ ra vẻ cảnh giác của một thường dân.
Thẩm Phú Dũng xuất thân từ một huyện phía Bắc Sơn Tây, thấy nhiều phường hạ đẳng kiếm tiền, vừa nghe thế liền trở nên cảnh giác.
Lời này của người đàn ông, quả thực chính là lời mở đầu tiêu chuẩn của "thấy sang bắt quàng làm họ".
Thẩm Phú Dũng lập tức tỏ thái độ hung hăng, sẵng giọng: "Anh giỡn mặt với tôi đấy à! Đừng có hòng nhận vơ đại thiếu gia của bọn tôi thành người quen, sao anh không vác cái bản mặt mình soi nước thử mà xem, cái ngữ nghèo khổ như anh mà cũng muốn trèo cành cao hả. Anh đang có ý định gì thì xéo hộ, thiếu gia của bọn tôi không quen biết một thợ đá nghèo ngày nào cũng lừa tiền như anh đâu."
[...]
[Có sao nói vậy, hiện tại Vệ Thần chắc chắn còn nghèo hơn cả "thợ đá" Vệ Thập Đạo này.]
Ban đầu Thẩm Phú Dũng vừa nghe cái gì mà "thân quen" liền trở nên cảnh giác, ấy cũng chỉ theo bản năng của người dân nghèo ở nông thôn thôi.
Ai ngờ, Thiết Ca Nhi bên cạnh Vệ Thập Đạo đang bưng bát, tự động tránh xa Vệ Thập Đạo một chút, rặt một vẻ: "Anh có bị đánh thì cũng đừng liên lụy tới tôi."
Vệ Thập Đạo: "..."
Oắt con không nể mặt mũi người ta gì cả.
Bọn Thẩm Phú Dũng, Lưu Tam Ngưu càng nghi ngờ và cảnh giác với Vệ Thập Đạo từng nói bậy giả dối lừa gạt ngân lượng, dù da mặt hắn ta dày cũng không kéo căng được nữa, đành cười gượng mấy tiếng, tự chuyển sang chủ đề khác.
"Người anh em, thiếu gia của mấy cậu tên gì?"
Thẩm Phú Dũng vốn còn vênh váo tự đắc, chân chó vô cùng chợt chững lại.
... Chủ nhân mới của bọn họ còn chưa cho bọn họ biết tên của mình.
Lúc này thiếu gia bưng bát mới chậm rãi nâng mí mắt lên.
"Vệ, tên một chữ Ách."
Loảng xoảng.
Đôi đũa bằng cành cây trong tay Thẩm Phú Dũng, Thiết Ca Nhi va vào mép bát. Hai người đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu —— không phải chứ, thật sự là cùng một gia tộc?
Cũng may ngay sau đó, Vệ Ách bên cạnh nồi lớn lại nói thêm một câu:
"Hàn Triệu Ngụy của Ngụy." (*)
(*) Hàn tên nước thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn tây, Trung Quốc
(*) Triệu (tên một nước thời Chu, ở giữa và bắc Sơn Tây, phía Tây và Nam Hà Bắc)
(*) 魏, 卫: Ngụy - Vệ cùng âm Wèi.
Hàn Triệu Ngụy của Ngụy.
Ngay cả Vệ Thập Đạo vẫn luôn miệng bảo thân quen cũng rung lắc chén đá trong tay, nước mì bên trong xém nữa đã tràn ra ngoài.
Hắn ta không khỏi nghĩ đến cái tên này vài lần, tắc lưỡi một tiếng rồi nói: "Nghe không hay, nghe không hay, chữ Ngụy này không hay bằng chữ Vệ nhà tôi."
Thiết Ca Nhi sực tỉnh, trợn to mắt.
Hai từ đều cùng một âm, thế thì phân bì nghe hay hay không làm chi.
Mà bình luận trong phòng livestream lại xôn xao một hồi, vì bọn họ biết rõ hơn Thẩm Phú Dũng và Vệ Thập Đạo tại sao Vệ Ách lại dùng chữ "Ngụy" làm họ giả —— do hai từ này có cách phát âm giống nhau.
Phó bản [Quỷ Độ Huyền Hà] khác với những phó bản trước đó là mở nhiều phòng livestream song song cùng lúc. Tất cả người chơi đều bị đưa vào cùng một không gian phó bản. Tổng cộng có một trăm người chơi, chắc chắn trong đó số đó có mấy đứa ngờ nghệch, phản ứng không khéo léo. Dùng họ cùng âm để ngụy trang, dù có gặp phải một người chơi lỡ lời thốt ra họ tên thật thì cũng sẽ không bị lộ tẩy.
Cuối cùng bọn Thẩm Phú Dũng, Lưu Tam Ngưu cũng biết tên chủ nhân mới, cứ liến thoắng gọi Ngụy thiếu gia. Chỉ có Vệ Thập Đạo lẩm bẩm ở một bên, nói chữ Ngụy này nhiều nét, hình chữ lại xấu, nhìn hung sát... sau đó bị Thiết Ca Nhi bưng bát đi ngang qua, đạp mạnh một cước vào sau lưng hắn ta.
Nói xấu trước mặt quý công tử nhà người ta, sao nào, anh thấy dọc đường mình bị đánh chưa đủ phải không?
Vệ Thập Đạo nói "tay nghề kéo sợi mì của Thiết Ca Nhi là tuyệt kỹ hạng nhất".
Thực ra lời này cũng không nói ngoa.
Nước mì giữa trưa, ớt thơm ngát, bột mì thơm ngon, hương thơm nồng nàn, dai dai, thêm chút rau dại vào thì càng thêm ngon miệng.
Một toán dân tì nạn húp mì đến độ đổ đầy mồ hôi, một chén canh rau dại chua cay làm ấm bụng, đêm qua ngâm mình trong sông Hoàng Hà, làn gió mát lập tức xua tan cái lạnh. Mỗi người dưới ánh nắng hơi cởi vạt áo, lấy tay quạt gió. Vệ Ách trả chén lại cho Thiết Ca Nhi, để cho bọn họ đi rửa sạch, cậu liếc Vệ Thập Đạo một cái.
"Thợ đá" vội lái xe lừa đến làng vịnh Lão Ngưu đang ngồi xổm bên đống lửa còn sót lại.
Nhìn bề ngoài có vẻ bất cần tùy tiện nhưng thực chất tâm tư lại rất cẩn thận, liếc mắt một cái đã nhìn ra toán dân tị nạn Thẩm Phú Dũng đã hứng chịu âm khí trong sông Hoàng Hà.
Thế nên giữa trưa mới để Thiết Ca Nhi đặc biệt làm món canh chua cay.
Bọn Thẩm Phú Dũng, Phó Đại Sinh thu thập xong đồ đạc, chất nồi chảo lên chiếc xe lừa nhỏ xập xệ do Vệ Thập Đạo lái. Vệ Thập Đạo đứng dậy bên đống củi đã dập tắt. Hắn ta dùng gậy gỗ đào ra mấy quả khoai, không biết đã nhét vào nướng khi nào, rồi quấn lại bằng vạt áo đạo bào của mình, đi về phía Vệ Ách một cách thân quen rồi chào hỏi:
"Anh hai này, cậu lấy cái này để nhâm nhi trên đường đi."
Củ từ ở Tây Bắc tỉnh Sơn Tây, chính là khoai tây to và căng tròn.
Nướng trong củi lửa, vỏ ngoài hơi ngả vàng, bên trong vàng ruộm.
Vừa nhìn đã biết ngay khoai tây của Sơn Tây ruột vàng, cùi dày, giàu dinh dưỡng.
Chỉ là... Phòng livestream chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi:
Vệ Thần, khi nào thì có thêm cái xưng hô là "anh hai" rồi?
Một trăm người chơi, giống như những ngôi sao trên bầu trời, rải rác ngẫu nhiên khắp lưu vực sông Hoàng Hà rộng lớn. Vệ Ách vào phó bản đến bây giờ còn chưa bắt gặp một người chơi nào khác, sau bữa trưa, tất nhiên đi cùng Vệ Thập Đạo và toán dân tị nạn, đi đến nơi có dông dân cư.
Xe lừa kêu cọt kẹt, chở gia sản của Vệ Thập Đạo băng băng trên con đường đất sét vàng. Dọc theo đường đi, mọi người đi qua đồi đất sét vàng còn hoang tàn hơn trăm lần so với thế hệ mai sau.
Lái xe mấy chục dặm, chỉ lác đác vài cây cối có thể đếm được bằng tay.
Dọc đường xóm