Trần Trình kêu lên một tiếng "trời ——" chữ "đánh" còn chưa có ra, trời đánh đã thực sự đến rồi.
Ầm ầm.
Tảng đá thứ nhất nện mạnh xuống bìa rừng, nện đến mức khói bụi tung bay đầy trời, Vệ Ách kéo trai tráng đoàn ngựa thồ trên mặt đất lui về phía sau, lảo đảo ho ra một ngụm máu, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Đá rơi lẫn theo khúc gỗ lớn nện xuống đầu, Giải Nguyên Chân nắm lấy cánh tay cậu, dùng hết sức kéo cậu về phía sau.
[Vệ Ách cứu nhân vật phó bản chi vậy, chạy mau đi! Nhỡ có chuyện gì xảy ra với mình thì làm sao bây giờ?]
[Mẹ nó, bình thường hất mặt lên trời, đến thời khắc quan trọng lại làm thánh mẫu!]
[Thánh mẫu? Vệ Thần không cứu bọn họ, bọn họ đều chết hết, không có lừa la hay ngựa thì sao có thể chạy trốn?]
[A a a, tảng đá lại rơi xuống rồi ——]
Đá rơi tới đột ngột, bất kể là người chơi hay khán giả phòng livestream cũng đều không kịp đề phòng.
Trong vòng một hai giây, bình luận của phòng livestream đã đầy màn hình.
Người chơi và nhân vật phó bản không có tình cảm gì, cũng không có người chơi nào tàn sát nhân vật vì sức chiến đấu của cả hai bên chênh lệch quá xa —— nếu là tàn sát thật, ai tàn sát ai còn chưa biết.
Gặp chuyện không đẩy nhân vật phó bản ra đỡ chết thì phải có tiêu chuẩn đạo đức rất cao, còn như Vệ Ách dốc hết sức cứu nhân vật gặp nạn, một lần cứu mà cứu nhiều như vậy thì ít lại càng ít.
"Địa Long xoay người —— Địa Long xoay người!"
Dây sắt rỉ sét đỏ của Vệ Ách rốt cuộc không thể duy trì được nữa, đột nhiên biến mất.
Cậu ho ra máu, gương mặt xanh xao được Giải Nguyên Chân dìu đỡ, tóc bạc dính máu buông xõa xuống.
Khi tảng đá rơi xuống từ bầu trời, có thể nghe thấy âm thanh hoảng loạn của trai tráng đoàn ngựa thồ.
Người chỉ huy đoàn ngựa thồ quát to một tiếng "chạy!", rồi tóm lấy người chơi gần nhất ném lên lừa la.
Núi đá lăn xuống, đội ngũ hơn một trăm người của đoàn ngựa thồ họ Thốn lần lượt lên ngựa.
Tiếng còi ngựa vang lên, vó ngựa giẫm đạp, trong bóng đen nườm nượp, phòng livestream 073 đột nhiên xuất hiện bốn chữ đẫm máu:
[—— "Sơn Vương chấn động".]
—— ——
Ánh sáng ban mai tà tà chiếu qua toàn bộ núi rừng.
Thập Vạn Đại Sơn xanh biếc trùng điệp trong màn sương mờ ảo, khung cảnh thật hùng vĩ.
Chỉ có điều giữa khung cảnh hùng vĩ là tiếng lừa la dồn dập vang lên liên tục trên đường vòng quanh núi, một lá cờ hơi xiêu vẹo nhô ra từ phía bên kia khúc cua.
Ngay sau đó, một đoàn ngựa thồ giống như dân tị nạn xuất hiện từ đường núi.
Rầm rầm, rầm rầm.
Lừa la kéo theo chiếc xe nhanh chóng băng qua đường vòng quanh núi.
Bánh xe nghiền nát sỏi đá, không ngừng phát ra âm thanh.
"Hồng hộc —— hồng hộc ——" Đội ngũ cả đoàn ngựa thồ lẫn ngựa đều phát ra tiếng thở hổn hển, chữ triện "Thốn" dưới cờ, trai tráng cao lớn ngăm đen Điền Nam không ngừng giơ roi và gõ chiêng.
Tiếng cồng có nghĩa là đoàn ngựa thồ của họ có chuyện gấp, đoàn ngựa khác nghe thấy tiếng cồng nhanh chóng lui ra nhường đường.
Bằng không đừng trách nhà họ Thốn vô tình, xông thẳng tới.
Đoàn ngựa thồ lớn nhất này bình thường oai phong ở Điền Nam giờ trở nên chật vật.
Đừng nói là lá cờ xiêu vẹo, ngoại trừ vài chiếc xe ngựa thồ thì ngay cả hàng hóa cũng không thấy.
Người nào người nấy mồ hôi đầy đầu như chạy mười ngày mười đêm không ngừng nghỉ.
Điều kỳ lạ chính là những lừa la đó rõ ràng chạy nhanh đến mức sủi bọt mép, nhưng chúng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc cả đoàn ngựa đã băng qua đường vòng quanh núi.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, một thanh niên Điền Miêu cầm la bàn đuổi kịp từ phía sau.
"Thủ lĩnh Thốn, không sao rồi ——"
Thanh niên được mọi người ủy thác, xông lên phía trước gấp gáp nói: "Có lẽ động đất đã ngừng rồi —— người và ngựa cũng nên nghỉ ngơi chốc lát."
"Hoo ——" người chỉ huy đoàn ngựa thồ phía trước nhất thét một tiếng thật dài.
Lừa la đen như mực đang chạy như điên bỗng dừng lại, cả người lừa la nghiêng về phía sau 45 độ, hoàn toàn không có sức mạnh kỳ dị như lúc mới xuất hiện.
Hình như cảm thấy tổn hại đến hình ảnh của mình, sau khi đột ngột dừng lại, lừa la đeo dây cương phức tạp lại lặng lẽ đứng nghiêm lặng lẽ điều chỉnh lại.
Người chỉ huy đoàn ngựa thồ thở phào rồi lau mồ hôi, nhìn về phía thanh niên đã đuổi tới: "Cậu Giải, lúc này thực sự phải cảm ơn mấy cậu rất nhiều."
Khán giả phòng livestream tay không ngừng, mắt không chớp nhìn họ chạy trốn cả đêm cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
[An toàn rồi.]
[Hu hu hu đây là phó bản rách nát gì thế, Vệ Thần của tôi đã mệt mỏi đến mức đó rồi, còn phải liều mạng chạy trốn nữa.]
[Một đêm...!ai mà đếm được, rốt cuộc gặp phải mấy lần núi sụp chứ?]
[Mười hai lần! Làm tôi sợ muốn chết, có một lần cả đội suýt nữa đã bị đá lở chôn vùi rồi, hú hồn à.]
[Phó bản bốn sao...!quá kinh khủng, có hợp lí không khi chỉ có khu vực Trung Châu của chúng ta có phó bản độ khó cao như vậy?]
[Bạn muốn nói lí lẽ với "Quỷ Thoại" à?]
Bình luận đầy sợ hãi đầy cả màn hình.
Đội nhân mã vội vã chạy ra giống như dân chạy nạn, chính là đoàn ngựa thồ họ Thốn.
Phòng livestream chứng kiến họ ngựa không dừng vó chạy trốn suốt cả đêm, đúng là không dám thở một hơi.
Dọc theo đường đi, không phải gặp núi lở thì là đường bị sập.
May mắn Giải Nguyên Chân đã mang theo một đạo cụ huyền học phụ trợ cấp bốn hiếm thấy —— [la bàn định quân], nhờ vào chỉ dẫn của la bàn, xông qua con đường trước khi núi sập.
Khi trời dần hửng sáng, dị thường trong núi mới dần lắng xuống, nhưng dù là người chơi hay đoàn ngựa thồ họ Thốn cũng không dám dừng lại, vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Cho đến lúc này, mới rốt cục thả lỏng.
Khi nghe thấy Giải Nguyên Chân cầm "la bàn định quân" chắc chắn rằng không còn xảy ra núi lở nữa, phòng livestream mới thở phào mà có tâm trạng thảo luận tại sao lại như vậy.
Độ khó của phó bản bốn sao quá cao, cửa ải liên tiếp dồn dập khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu không phân tích manh mối, thì cho dù có bọn Vệ Ách, Giải Nguyên Chân và Tống Nguyệt Mi hợp tác với nhau thì vẫn khiến mọi người cảm thấy phó bản không thể nào vượt qua.
Phòng livestream đưa ra đủ loại phỏng đoán.
Lúc này, một bình luận không quá xác định lướt qua: "Chẳng lẽ...!có liên quan đến Sơn Vương?"
"Sơn Vương".
Bình luận trong phòng livestream sững sờ.
Người đó tiếp tục phân tích: "Trong thông báo công khai, người chơi tiến vào phó bản hơn một giờ đã bị chú ấn Sơn Vương đánh dấu, những thứ này đều có ảnh hưởng tiêu cực đặc biệt, nhưng bọn Giải Thần đến bây giờ không có biểu hiện đặc biệt nào, chỉ có mấy nguy cơ kỳ lạ và bất thường gặp phải trên đường đi."
"Chú ấn của sơn vương, chắc là có liên quan đến Sơn Vương."
"Sơn Vương vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nên không thể giáng thế hành động, nhưng nó là chủ nhân của "núi", tác dụng của chú ấn phải có liên quan đến núi.
Chẳng lẽ nào, nó có thể tạo đủ loại trùng hợp để tất cả quỷ quái trong núi giết "vật tế" chạy trốn, người chơi ở Thập Ngũ Mãnh càng lâu, khả năng gặp phải quỷ quái trong Thập Vạn Đại Sơn lại càng cao?"
Các "chú ấn" xuất hiện trong mấy phó bản trước đó hầu như đều có tác dụng trực tiếp lên người chơi.
Ví dụ như, cái gì mà lục phủ ngũ tạng thối rữa rồi chết.
Cái gì mà theo thời gian thì mất thính giác, thị giác...!Vậy nên khi bắt đầu phó bản không có ai nghĩ "chú ấn Sơn Vương" theo hướng này.
Mãi cho đến hiện tại có người đưa ra suy đoán này, người xem của phòng livestream vừa mới thở phào một hơi, còn chưa kịp thở đều lại hít sâu một lần nữa —— nếu đúng như vậy, thì "chú ấn Sơn Vương" này còn đáng sợ hơn cả những chú ấn khiến lục phủ ngũ tạng thối rữa còn đáng sợ hơn!
Trong lúc lo lắng, thì tại đường vòng quanh núi.
Một đoàn nhân mã chạy trốn suốt đêm không ngừng, lúc này cả người lẫn ngựa đều mệt lả.
Sau khi Giải Nguyên Chân kết luận không có việc gì, đoàn ngựa thồ họ Thốn đã hạ lệnh tìm một chỗ khá bằng phẳng, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, bắt đầu nấu cơm.
Trên đường chạy trốn, đoàn ngựa thồ đã mất tất cả ngoài chiếc rương trắng xám mà họ không dám vứt bỏ.
May mắn là đoàn ngựa thồ bình thường cưỡi ngựa đi núi, khi bắt bếp nấu ăn thì dùng "hầm lớn", còn bình thường thời gian ngắn ngủi thì dùng gáo đồng treo bên hông nấu cơm ngay tại chỗ.
Cuối cùng cũng không đến mức lưu lạc đến mức làm người hoang dã ăn thịt sống.
Khói từ củi đang dần bốc lên, trong đội chỉ còn lại ít hơn ba chiếc xe thồ.
Thổ ty yêu cầu đoàn ngựa thồ họ Thốn hộ tống một chiếc rương đá xám trắng chưa thịt thối quỷ dị, còn chuyến hàng cuối cùng của đoàn ngựa thồ chiếm một chiếc, Vệ Ách một mình chiếm một chiếc.
Xe ngựa đi đường vòng quanh núi xóc nảy vô cùng đến khi đoàn xe dừng lại, chiếc xe ngựa Vệ Ách chiếm vẫn không có động tĩnh gì.
"Đội trưởng Vệ." Đường Tần gõ cửa xe ngựa, thấp giọng hỏi: "Cậu có muốn ăn chút cháo không?"
Trong xe không có tiếng động.
Không có âm thanh, Đường Tần cũng không dám tùy tiện đi vào.
Vệ Ách ở căn cứ Long Môn một thời gian ngắn, đủ để các đội viên biết tính tình của cậu.
Người bình thường rất có thể bị công kích khi ý thức không minh mẫn, nhưng Vệ Ách thì ngược lại, khi ý thức của cậu không quá minh mẫn, nhất định là lúc nguy hiểm nhất.
Khi đó tùy tiện quấy rầy cậu thì nhất định sẽ ra tay không cho bất cứ đường sống nào.
Vệ Ách không lên tiếng trả lời, Đường Tần chỉ có thể buông tay, cô vừa quay đầu thì gặp Trần Trình đang lảng vảng bên cạnh xe ngựa cách đó không xa.
Người sau vừa chạm phải tầm mắt của cô thì đã nhảy ra xa vài bước, hệt như cậu ta bị lửa thiêu.
Sau đó nhìn ra bên ngoài, toàn bộ thành viên nòng cốt thứ nhất đều rải rác trong đoàn ngựa thồ.
Thực ra có mười đội viên nòng cốt đầu tiên, hiện tại được gọi là "đội Hộ Vệ".
Lúc này trong số