Đức phi khuất xa trong tầm mắt, y liền để cung nhân lui xuống tự mình trong tẩm thất điều chỉnh nội lực.
Kì thật không phải chuyện to tát gì, nhưng lần này vận hành nội lực đối với y thế nào lại cực kì gian nan. Là do có tiểu cục cưng nên khó khăn như vậy a?
Mồ hôi lần lượt từng giọt từ đỉnh đầu rơi xuống khuôn mặt tinh xảo, tuy cũng không khó chịu, nhưng người ngoài nhìn vào y thập phần đáng thương.
Ban nãy đã uống đan dược sư phụ đưa cho y, người đã sớm tính toán được y sẽ có đứa nhỏ cùng hắn. Vì thế cái gì cũng không ban cho y, chỉ cho y không biết bao nhiêu bình đan dược.
Ban nãy uống một viên đan dược đã thông kinh mạch cùng dưỡng thai, thế nào lại vừa khó chịu vừa mệt mỏi đi?
Tàng hồng hoa lợi hại như vậy sao? Ngửi trên người nàng liền đã mệt như vậy rồi, nếu bị tính kế sẽ như thế nào?
Mi mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, y cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của bản thân.
Lúc này, Vương Nhất Bác đi đến Phượng Nghi cung đã là trời sập tối. Cứ ngỡ ái nhân đã ngủ, thế nhưng bước vào liền thấy y nghiêm chỉnh ngồi trên sàn đan, toàn thân toát lên mồ hôi lạnh, thập phần khó chịu.
Cung nhân một bóng người đều không có, ngay cả Thục Nhàn cũng không thấy tăm hơi.
Hắn biết Tiêu Chiến luôn âm thầm luyện tiếp độc môn của mình, chỉ là không nghĩ đến nhìn qua thống khổ như vậy.
Hắn không dám gọi y sợ bản thân làm ảnh hưởng y, chỉ có thể đợi y tự mình mở mắt kết thúc việc y đang làm.
" Nhất...Bác " - thanh âm nỉ non bên tai vang lên, hắn biết đây là y đang gọi hắn.
Tuy có vui sướng vì được người kia lần đầu chủ động gọi tên, nhưng trong tình huống này hắn không vui nổi.
Khóe môi y rỉ máu ra, là máu tươi cứ thế từ miệng y tứa ra. Hắn gấp đến mức không biết nên làm gì.
" Ngươi không phải có hàn thể sao? " - y mở mắt, mấp máy môi nói mấy lời khó hiểu, tuy nhiên hắn vẫn có khả năng nghe hiểu.
Đúng vậy, hắn có hàn thể, tuy nhiên chuyện này trừ phụ mẫu cùng đệ đệ không ai biết cả, ngay cả người luyện hắn thăng cấp hàn thể cũng là phụ hoàng. Nhưng làm sao y biết được thì hắn không có tâm tình quan tâm. Bây giờ y vẫn cấp bách hơn.
" Có thể truyền thụ ít hàn khí vào cơ thể ta không ? " - tuy hắn không biết nên điều chỉnh như thế nào, nhưng theo sự hướng dẫn của y, cuối cùng cả hai cũng không có gì đáng ngại.
Mi mắt y nhắm nghiền, tùy tiện dựa vào lồng ngực người ở phía sau lưng mình.
Y chưa nghĩ tới sẽ mệt mỏi như vậy, há, năm đó sư phụ tức giận không ít nhỉ, muốn trục xuất y cơ mà, nghĩ lại người cũng không quá đáng. Rõ là người lo lắng cho y a.
Trước khi mê man, y đã nói với hắn là y cần ngâm một lần qua dược liệu, để khử bớt hàn dược trong thân thể. Vì thế hắn liền bế ngang y vào ôn tuyền, cùng y ngâm dược.
Đối với thân thể của hắn dược tính này đương nhiên bất lợi, nhưng hắn mặc kệ, y vẫn quan trọng hơn.
_____...._____
Lúc y mơ màng tỉnh dậy, mặt trời vẫn