Nửa ngày trôi, Vương Nhất Bác vẫn không có phản ứng gì. Cứ mặc kệ Chu Ngữ Yên đứng đó.
" Hoàng thượng, người... " - lời chưa dứt, nàng cảm thấy một loại khí thế nặng nề tỏa ra trên người hắn.
Cuối cùng hắn cũng buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng, biểu tình ý vị thâm trường nhẹ nhàng cười.
" Lại đây "
Đức phi Chu thị nhẹ nhàng bước đến ghế trường kỷ, như một thói quen định sà vào lòng hắn thì bị hắn ngăn lại.
Trên thân thể nàng mang một hương thơm nồng nặc, đặc biệt khiến hắn khó chịu.
Chẳng hiểu vì sao đời trước cũng mùi hương này lại khiến hắn mê muội.
" Tiểu Yên lâu lắm rồi mới được gặp bệ hạ, người ta nhớ người lắm a " - nàng không để tâm hắn đẩy nàng ra, đứng một bên nũng nịu hướng hắn ủy khuất.
" Hoàng thượng, người hết quan tâm người ta rồi sao? " - nàng trưng ra bộ dáng ủy khuất nước mắt lưng tròng mà đời trước hắn luôn vì bộ dạng này trầm mê.
" Im miệng " - Hắn gọi nàng đến đây chỉ vì hắn không muốn y mang danh độc sủng hoàng hậu, khiến bất lợi dồn về phía y.
Nếu nàng một chút cũng không an phận, y liền đem nàng phế đi, tùy tiện phong vị cho một tần phi an phận khác.
Đời này chuyện gì nàng cũng chưa làm, nàng chỉ mới cấu kết với Ngô Thừa Văn hơn nửa năm, vì thế tội danh thông gian tự nhiên chưa phát sinh.
Hắn không thể ra tay từ phía nàng, nhưng không có nghĩa nàng có thể như đời trước tự tung tự tác.
Vương Nhất Bác không cho nàng tí sắc mặt, ở thư phòng cùng hoàng đế gần hai canh giờ, trừ không quan tâm chính là bị mặt nặng mày nhẹ. Nàng tự khắc chẳng dễ chịu gì.
Mà phi tần bên ngoài vẫn luôn hướng nàng ganh ghét, thiếu chút đem nàng tế sống.
Theo tần phi thì hoàng thượng có sủng ái hoàng hậu một hai năm các nàng cũng chẳng có gì bất lợi, nhưng sủng ái Đức phi thì khác.
Nàng là nữ nhân, nàng tự khắc có khả năng sinh con nối dòng, một khi sinh được hoàng tự. Tự động không ai động vào nàng được.
Lần này Vương Nhất Bác chính là muốn day dưa để mượn tay người khác triệt để hạ bệ Đức phi, mà danh hiệu bạc tình tự khắc không cùng hắn có chút liên hệ.
Ngô Thừa Văn.... Ngô Thừa Văn...
Đời này còn phải cùng người này day dưa ít nhiều.
_______..._______
Sau khi rời khỏi thư phòng, Chu Ngữ Yên tức giận không nhẹ, nhưng vẫn bày ra bộ dạng cao ngạo thường có.
Nàng tiện đường liền ghé sang Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu. Lúc trước chuyện này chưa từng xảy ra, vì Đức phi cao cao tại thượng luôn mắt cao hơn đầu.
Mà chính hoàng hậu cũng luôn im hơi lặng tiếng.
Ở trong điện, Tiêu Chiến lúc này đang ngồi ngốc trên giường suy tư. Từ lúc hắn bước ra khỏi tẩm thất, y vẫn luôn an vị ngồi ở đó.
Thục Nhàn tiếng đến cung kính báo cáo có Đức phi diện kiến lúc này y mới hồi thần.
Y nhẹ nhàng đứng dậy, trước mắt thoáng tối sầm rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
Thân thể y từ khi mang thai luôn như vậy, y đã sớm thích ứng.
Ban đầu Thục Nhàn nghĩ y sẽ chán ghét Đức phi, thế nhưng nhìn sắc mặt y lại không đúng lắm. Nét mặt thản nhiên đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Người chán ghét bộ dạng này của y nhất, đời trước hay