" Nhất Bác, mau buông " - Y chịu không nổi đâu, mới sinh tiểu cục cưng hai ngày thôi. Vương Nhất Bác muốn làm gì a?
" Ta chỉ hôn một chút, không làm càn đâu " - vì thế y mặc kệ để hắn nhào nhào nắn nắn người mình.
" Ngươi hôm nay làm sao vậy? " - Vương Nhất Bác làm như thể cả hai sắp xa nhau vậy. Khiến Tiêu Chiến có chút lo lo.
" Ta không muốn xa ngươi. Một chút cũng không muốn " - Tiêu Chiến trợn tròn mắt kinh ngạc, hắn nói cái gì cơ? Xa là xa thế nào? Xa cái gì hả?
" Ngươi nói cho rõ, nói cho rõ cho ta. Có chuyện gì rồi ? "
" Ca, nước Liêm lăm le vùng đất ngươi cai quản năm đó. Cửu đệ không có kinh nghiệm, liền chống đỡ không nổi. Nên ta đành phải ra chiến trường ứng biến "
Tiêu Chiến biết nước Liêm có bao nhiêu mạnh. Chỉ là không ngờ lại muốn xảy ra chiến tranh. Quả nhiên làm càn.
Vì thế y chỉ có thể vừa an ủi hắn, vừa suy nghĩ xem bản thân nên làm gì. Tiêu Chiến thật sự muốn đích thân ra trận. Nhưng còn bảo bảo, nhóc con chỉ mới sinh thôi a. Y không nỡ bỏ nhóc lại hoàng cung rộng lớn, càng không muốn để Vương Nhất Bác ra chiến trường một mình.
" Chiến ca, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ cùng ta ra chiến trường. Ngươi tình trạng hiện tại rất không được. Ta cũng không cho phép ngươi có một tia nguy hiểm " - Vương Nhất Bác dụi dụi mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến giọng trầm trầm lên tiếng.
" Ngươi lại biết đọc suy nghĩ trong đầu ta rồi sao? " - Tiêu Chiến xoay người, đi đến bên giường ngồi xuống. Y bây giờ thật sự rất không ổn, đứng một tí liền mệt rồi.
" Ngươi ở lại cung ta thật không nỡ đi, cũng không an tâm đi " - Vương Nhất Bác lần nữa đi đến đem y khảm trong lòng.
" Khi nào đi? " - y bây giờ thể lực kém như vậy, đi theo chắc chắn vướng bận hắn.
" Hai ngày nữa lên đường, tình hình có chút loạn "
" Yên tâm đi, dẹp loạn sớm còn về ta cho ngươi ba năm hai đứa " - Tiêu Chiến cười cười chủ động ôm hôn Vương Nhất Bác, khiến hắn sững sờ.
Nhanh chóng đảo lộn tình thế đem y từ chuồn chuồn lướt nước thành triền miên môi lưỡi giao nhau.
" Lực chống cự của ta không tốt đâu, đừng loạn lên " - hắn sợ sẽ không kiềm chế bản thân làm y bị thương. Nên đành kêu người kia đừng câu dẫn hắn.
" Tiêu Chiến, một đứa được rồi. Lúc đó ngươi cực khổ như vậy, ta không muốn ngươi lại chịu khổ "
" Lại nói ngốc rồi " - Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác ôm hắn. Tham lam hít lấy mùi hương tự nhiên trên người hắn.
" Đi đường nhất định phải cẩn thận, dù ngươi có giỏi thế nào cũng nên nhớ không được cậy mạnh "
" Không được để bản thân bị thương "
" Nhớ rõ ta không cho phép ngươi bị thương, một chút cũng không thể "
Tiêu Chiến đáy mắt chất chứa ưu phiền. Cảm giác bất lực khó chịu