Tiêu Chiến xoay người rút lấy thanh kiếm trên kệ. Y không ngờ mọi chuyện y suy nghĩ đều xảy ra. Lại còn nhanh như vậy.
Tiêu Quân Dao liền đi nhanh đến hướng nôi bế lấy Vương Tiêu Trình.
" Cha, phụ thân hai người... đừng để ý con, dù sao cũng phải bảo hộ .em Trình Trình được không? " - Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài. Y chỉ có một mình, không có ba đầu sáu tay bảo vệ cả hoàng cung. Nếu như có thể y vẫn hi vọng đích thân bảo vệ mọi người. Đành thỉnh cầu phụ thân y có thể bảo vệ tốt cha cùng hài tử y. Tiêu Chiến ánh mắt đảm bảo y sẽ an toàn hướng Sở Tiêu gật gật đầu
" Hoàng thượng để lại kinh thành bao nhiêu binh lính? "
" Không nhiều, nhưng chắc đủ đối phó gọi chi viện. Vương gia chắc sẽ sớm đến " - Y tin tưởng Nhất Bác không sơ suất bỏ cả hoàng cung như vậy.
Sở Tiêu nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chưa dứt lời đã nghe tiếng hô hét chết chóc vang dội. Tiêu Chiến lấy kiếm cùng lệnh bài liền xoay lưng lao đi.
Sở Tiêu cùng Tiêu Quân Dao cũng xoay người đem Trình Nhi bảo hộ cẩn thận chạy trốn.
Hai người thừa biết, nơi phản tặc đánh tới đầu tiên không phải là Vĩnh Xương cung mà là Phượng Nghi cung. Chỉ vì đơn giản muốn tìm con tin.
Tiêu Chiến tùy tiện mặc áo giáp binh lính đưa liền đi đến cửa cung.
Đây không phải chiến giáp y dùng ở chiến trường, chỉ là một bộ giáp xa lạ được đưa đến đây trong lúc gấp rút. Nên mặc vào không mấy thuận tiện cho các chiêu thức của riêng y.
Tiêu Chiến đứng đầu hai vạn binh, khí thế một chút cũng không thuyên giảm, vẫn mang khí chất của Tiêu tướng quân oai phong lẫm liệt năm đó. Rũ bỏ danh phận hoàng hậu đương triều, y chính là Tiêu tướng quân trong lòng binh lính.
" Ha, không ngờ hoàng hậu lại đích thân đón tiếp thất lễ thất lễ " - Ngô Thừa Văn trưng ra vẻ mặt tươi cười đáng ghét, hắn nhảy xuống ngựa bày tư thế thất kính với y.
Tiêu Chiến nhíu mày, nắm chặt cương ngựa.
" Vì cái gì ? "
" Hoàng hậu thật ngắn gọn, chúng ta không phải còn nhiều thời gian sao? " - Ngô Thừa Văn cố ý nhắc đi nhắc lại từ hoàng hậu để tìm kiếm ở trong mắt y cảm giác thất thố. Nhưng tiếc thay hắn chẳng tìm được gì. Thay vào đó là ánh mắt ngoan độc.
Mấy ngày nay võ công của y lên một tầng mới, hi vọng bây giờ có thể rèn luyện gân cốt một chút.
" Hôm nay tạo phản là quá tự tin hay ngươi chán sống? " - Tiêu Chiến vuốt ve chui kiếm vắt ngay hông. Thanh bảo kiếm này đã theo y suốt quá trình chinh chiến. Nó có thể xem là bảo vật trong lòng y.
" Ha, hoàng hậu người dựa vào đâu nghĩ là ta quá tự tin hay chán sống? Mà không nghĩ hôm nay là ngày tàn của các người? "
" Ta chỉ muốn làm rõ ngươi lấy đâu ra dũng khí. Lại không ngờ, ngươi nghi ngờ năng lực bổn tướng quân? " - Tiêu Chiến day dưa nãy giờ tất cả đều là kéo dài thời gian. Y hi vọng đủ để Sở