Tiêu Chiến mơ màng cảm thấy toàn thân đều nát tương.
Y muốn nhúc nhích không thể muốn kêu lên cũng không thể. Toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.
Vương Nhất Bác?
Đúng vậy, Nhất Bác có xảy ra chuyện gì không?
Cơ thể Tiêu Chiến bắt đầu có cảm giác, y nhẹ nhàng cử động ngón tay. Miệng vô thức lẩm bẩm tên hắn.
" Chiến Chiến, ta ở đây "
Vương Nhất Bác đã ngồi như vậy nhìn y, nhìn hết cả mười ngày liền, hoàng cung không quản, chính mình còn không thèm quản tốt bản thân.
Hoàng cung dẹp loạn đều giao lại cho Vương Nhất Hiên xử lý, hắn không tiện lộ mặt. Ngay cả Trình Trình đáng thương cũng bị phụ hoàng là hắn gạt qua một bên.
" Nhất Bác! " - Tiêu Chiến mở choàng mắt, khuôn ngực phập phồng kịch liệt như cố hết sức để hô hấp. Mồ hôi trên thái dương cũng bắt đầu bịn rịn
" Mau truyền thái y "
" Ta ở đây, không sao " - Vương Nhất Bác đem y ôm vào lòng, tay không ngừng xoa xoa.
" Nhất ...Bác " - Tiêu Chiến thều thào bên tai Nhất Bác.
" Không sao rồi, ta ở đây "
" Đừng như vậy, đừng như vậy được không? "
" Ngươi nói gì ? " - Nhất Bác cau mày lại, A Chiến trông có vẻ vô cùng hoảng loạn, là mơ thấy chuyện không tốt sao?
" Ta mơ một giấc mơ rất dài rất dài, như đã sống qua một đời vậy. Một đời đó mơ mơ màng màng trôi qua, rất thống khổ, rất bi thương, còn rất tuyệt vọng. Ngươi trong mơ đặc biệt xấu xa, ta vì ngươi cái gì cũng cam tâm tình nguyện, ngươi lại mắt không thèm nhìn tâm không thèm động... "
Tiêu Chiến nói được một nửa, liền ra sức ôm hắn, y nhớ đến cảnh cuối cùng trong kí ức, nước mắt nước mũi bất giác tèm lem khắp khuôn mặt, hình ảnh nam nhân y yêu thương ngã xuống, sao lại chân thực như vậy?
Mà y không biết, Vương Nhất Bác đã sớm hoảng loạn rồi, vì sao Tiêu Chiến lại mơ thấy đời trước? Một ngày y nhớ ra mọi chuyện không đơn thuần là giấc mơ, y còn có thể tiếp tục vui vẻ bên cạnh hắn không?
" Nhất Bác hứa với ta. Dù sau này ta có chuyện gì người ngươi nghĩ đến đầu tiên phải là bản thân mình "
" Để ngươi thất vọng rồi. Ta không làm được "
" Hoàng Thượng... thật khiến người khác không an tâm "
Tiêu Chiến dụi dụi khuôn mặt của mình vào vai hắn, trái tim như được rót mật ngọt vào. Vui vẻ ân ẩn tràn đầy. Nhưng nỗi bất an đến từ giấc mơ vẫn còn động lại, khiến mặt y có chút tái nhợt.
" A Chiến, sau này đến lúc thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết, vì sao đột ngột ta lại muốn bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi chăm sóc ngươi như vậy. Đừng không an tâm nữa được không? "
" Được " - Tiêu Chiến mỉm cười không ngừng ra sức ôm hắn. Hắn ngốc sao? Không an tâm sao có thể tùy ý nói ra những thứ ở đáy lòng cho hắn biết.
Hắn lại ngốc quá, hắn cho rằng y chưa từng hoài nghi sao?
Nhưng trước mắt hắn vẫn là hắn của hiện tại, y cũng nên sống như hiện tại thật tâm đối đãi, mặc kệ vì nguyên do gì.
Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, lau khô nước mắt mới đảo mắt một vòng xung quanh có chút vắng lặng.
" Phụ thân và cha đâu rồi? "
" Cả Trình Trình nữa? "
" Người mười ngày cũng không tỉnh lại, Trình nhi khóc hết mười ngày, mới vừa được cha dỗ ngủ được một chút "
" Vậy để bảo bảo ngủ đi, ta đến nhìn nó một chút "
Tiêu Chiến định di chuyển thì chân tay đều mềm oặt.
" Người trước hết đừng động, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn. Vết thương ở lưng rất sâu "
" Ngươi ở đây mười ngày chiến trường làm sao đây? "
" Không sao, tin tức ta ở lại hoàng cung trừ những người tin cậy không ai biết cả "
" Mau quay lại chiến trường đi, ta ở đây không sao "
" Ngươi đây là ghét bỏ ta sao? " - thật ra, chiến trường tình hình không mấy căng thẳng như lúc hắn ra trận, vì thế không đến mức phải lập tức trở ra, đều