Loại bỏ được Ngô Thừa Văn, y ngước vẻ mặt hung thần của mình dọa sợ cả Hữu thừa tướng. Ông tuổi đã cao, vì thế y không trực tiếp ra tay, cho quân lính bắt giam lại. Sau này để Nhất Bác xử lý.
Nhìn cục diện hỗn loạn chết chóc trong tầm mắt, Tiêu Chiến híp mắt nhìn xa xa. Toán quân vòng vây liều chết lao vào.
Binh lính của hoàng cung thương tổn hơn nửa để dọn hết quân của bè phái Ngô Thừa Văn ở trong cung , vậy mà vẫn còn một tóm người đông đảo.
Người đứng đầu đã bị hạ, vậy mà vẫn điên cuồng không đầu hàng? Họ là tìm chết hả?
Tiêu Chiến đã sẵn sàng nghênh đón nhưng lại không ngờ Vương Nhất Hiên đã dẫn quân đến.
Dằn co nửa ngày, phản tặc cứ không ngừng ngày một đông hơn mai phục hoàng cung. Tiêu Chiến cũng sớm sức cùng lực kiệt, chỉ là y ráng chống đỡ.
Tiêu Chiến một tay chống kiếm, một tay chống hông. Mẹ kiếp, thở không ra hơi rồi. Quả nhiên thể lực vẫn chưa hồi phục.
" Vương gia, ta phải đi tìm hoàng tử. Người cẩn thận một chút "
Sức khỏe quả nhiên hai tháng không hồi phục hết được.
Tiêu Chiến xoay người phóng đi, để lại Vương Nhất Hiên vẻ mặt muốn nói lại
Tiêu Chiến gạt bỏ người cản đường y, tìm đến tiểu hoàng tử bảo hộ trong tay, một mình phụ thân bảo hộ cha đã có chút mệt mỏi rồi. Tiêu Chiến thấy được trên người ông có không ít vết thương. Tiêu Chiến không thể trơ mắt nhìn ông tiếp tục vì mình bị thương.
Mặc kệ vết thương ở lưng cùng bắp chân không ngừng chảy máu, y một tay bảo hộ nhóc con trong lòng, một tay chém chém giết giết.
Trình Trình thấy máu văng đầy đất vẫn không làm loạn, ngược lại đặc biệt an tĩnh chăm chú quan sát.
Vết thương ở lưng và tay không ngừng rỉ máu, vì dùng thân che cho Trình Trình mà thân Tiêu Chiến một mảnh nhiễm đỏ.
Tiêu Quân Dao nãy giờ vẫn luôn phóng ra phi tiêu bảo hộ y. Tiêu Quân Dao chưa từng luyện võ, nhưng từ nhỏ đã luyện ám khí đặc biệt tốt. Sau này còn học y thuật cùng Sở Tiêu, nên từng ám khí trên người Tiêu Quân Dao đều có độc bức chết người.
Y lúc này đang bị bao vây bởi bọn lính. Chỉ dùng một tay loạn chém loạn giết. Điên cuồng muốn thoát ra khỏi, nhân lúc y không chú ý một thanh kiếm vun vút lao đến xuyên qua lớp giáp. Đâm thẳng vào vào vết thương cũ trên lưng y.
Tiêu Chiến sắc mặt khó coi. Vung kiếm về phía tên kia liền gục xuống.
" Tiểu Tán ! " - Tiêu Quân Dao buông tay Sở Tiêu ra, lao về phía y.
" Con không sao, người mau lại chỗ phụ thân đi " - Tiêu Chiến giao lại Vương Tiêu Trình vào tay Tiêu Quân Dao liền đẩy Tiêu Quân Dao ra xa. Đỡ lấy một đao từ tay bọn lính làm lá chắn cho cha cùng hài tử mình.
" Tiểu Tán ! " - Tiêu Chiến tay ôm ngực phun ra một ngụm máu. Toàn thân y bây giờ chỉ toàn máu là máu.
Tiếng gọi vang vọng bên tai. Tiêu Chiến ngẩng người xoay đầu dùng toàn