Bù Đắp Tổn Thương - Bác Quân Nhất Tiêu

Chương 3


trước sau


" Tiêu Chiến " - đột nhiên đang yên tĩnh lại bị gọi tên, y ngẩng đầu, dùng tầm mắt mơ màng nghi hoặc nhìn hắn.

" Ngươi dạo này thế nào? " - kì thật hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu nên mới hỏi như vậy.

" Hoàng thượng không cần như vậy, người cần gì cứ nói, thần không dám chậm trễ " - Tiêu Chiến không biết hắn còn biết vòng vo đâu.

Hắn khẽ tự lắc đầu với bản thân, bản thân chính là thất bại. Đến mức bây giờ y luôn nghĩ hắn lợi dụng y.

Bất quá cũng không sai, đời trước trên danh phận hắn cùng y cũng làm phu phu sáu năm. Sáu năm đó hắn trừ lợi dụng thì đi tìm y, còn lại đều sẽ không ngó ngàng đến y.

" Ngươi...không cần hiểu lầm. Trẫm không có đánh chủ ý trên người ngươi " - câu nói vừa dứt, y lại miên man suy tư, vì sao đột nhiên hoàng thượng lại đến? Không có chủ đích càng đáng đề phòng.


Bao nhiêu năm y luôn nghĩ đến hắn, dù là lúc còn là trạng nguyên là thiếu soái, hay đã phong hậu. Chỉ là hắn càng lúc càng khiến y chết tâm.

Hôm nay không có cớ gì lại đột nhiên xuất hiện, càng khiến lòng người hoang mang.

" Ngươi dùng ngọ thiện chưa? Nếu không trẫm bồi ngươi? " - y hơi sửng sốt rồi lại bình tĩnh lại. Nói gì vậy, y nào có cái gan bắt hoàng đế bồi y.

" Vi thần không dám " - y xoay đầu gọi người, liền phân phó cung nhân chuẩn bị tiếp đãi hoàng đế

Đến bàn ăn, cả hai chỉ có thể lúng túng dùng qua bữa. Chờ lúc hắn đã đi xử lý chính sự. Y vẫn luôn ngây ngốc suy nghĩ.

Bỏ lỡ giờ luyện kiếm cùng võ công. Y chỉ ngồi trong thư phòng ngây ngốc suy tư.

Vì sao? Vì sao đột nhiên lại cố tình xuất hiện trước mặt y ? Thà rằng người đừng xuất hiện ta liền có khả năng tự nói dối bản thân. Nói dối rằng ta đã hết yêu rồi.Sao lại cứ phải để ta hết lần này đến lần khác đối mặt với ngươi, để ta si tâm vọng tưởng. Ngươi ôn nhu như vậy, nhưng chính là không phải ôn nhu với mỗi mình ta.

Nếu không phải năm đó ngươi ban cho ta cảm giác an toàn, để ta động lòng với ngươi. Thì ta đã không cố gắng như vậy, càng không có khả năng bị ngươi lợi dụng. Còn chính là lợi dụng đến bản thân cam tâm tình nguyện.

Miên man suy nghĩ, thân ảnh thiếu niên năm đó sưởi ấm lòng y. Rồi lại lạnh nhạt đến mức tuyệt tình. Y chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đau khổ có, tuyệt vọng có. Chỉ có điều muốn dứt ra đoạn tình duyên này là quá khó khăn.

Cứ ngỡ đã lụi tàn, chẳng ngờ có ngày hôm nay ngươi lại đi đến. Ban một ngọn lửa vô tình xuống, lại sưởi ấm tâm tình đã sớm nguội lạnh.


Nhân lúc ta còn kiểm soát được trái tim chính mình, van cầu ngươi đừng đem nó ra trêu đùa

nữa. Van cầu ngươi đừng khiến ta đau đớn nữa.

Con tim ta đủ mệt rồi, nó bị dày vò đủ rồi. Cầu người lần này đừng đùa giỡn ta nữa.

Trái tim đế vương vốn khó nắm bắt, tình cảm đế vương sớm nở tối tàn. Đoạn tình duyên này cũng không thể mình ta cố gắng. Nếu đã không nắm bắt nổi, vậy cầu xin ngươi vứt bỏ ta đi?

Y vô thần bước đến sàn đan lạnh lẽo. Đúng vậy, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Phượng Nghi cung cũng chưa từng đốt than. Vì y là một hoàng hậu thất sủng, cho nên y cũng không muốn làm khó dễ cung nhân.

Khép hờ mi mắt, cuộn mình trong chăn bông để tìm tòi chút hơi ấm.

Y vô thức lại chìm vào giấc ngủ.

_____...._____
Lúc y mơ màng tỉnh dậy đã là xế chiều, y cũng chỉ có thể yên tĩnh đứng lên tự mặc lại y phục.

Cung điện trống vắng đến đáng thương, nhưng y lại không có tí cảm giác khó chịu ủy khuất nào.

Sống ở đây ba năm, dù sao cũng đã sớm quen với cách đối nhân xử thế rồi.

Cung nữ đúng giờ sẽ đem cơm đến, món ăn làm sao phong phú như lúc có hắn ở đây? Chỉ là vài món đủ no bụng, nhưng không sao. Dù sao lúc còn bé cũng không phải gia đình khá khẩm gì, ăn no đã tốt lắm rồi.


Một đường đi dạo ở hậu viện. Phượng Nghi cung vô cùng to lớn, hậu viện riêng cũng lớn không kém Ngự Hoa Viên.

Vì không muốn đối mặt với tần phi của hắn, y liền một mực không bước ra khỏi cung điện nửa bước.

Đi đến hậu viện riêng, nhìn tuyết rơi động lại trên từng cánh hoa. Đẹp đến khiến người nhìn lạnh lẽo theo.

Đột nhiên thân thể rơi vào cái ôm ấm áp, hơi thở xa lạ phả vào hõm cổ. Y xoay người, định dùng một quyền đánh vào người kia thì nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn đó. Không ai khác ngoài Vương Nhất Bác.

Lần nữa bị ôm vào lòng, mặt dùi vào lòng ngực phập phồng ấm nóng, hơi thở người kia như bao phủ lấy toàn bộ thân thể y.

Loại cảm giác an toàn xa xỉ lần nữa len lỏi trong tâm can của Tiêu Chiến. Năm đó, hình như hắn cũng từng ôm y như vậy.

___________________________
End chương 3
Haizzz, phải ngược chết công, ta nói nó dễ quá thì không hả dạ :)) mà làm quá thì lại chịu hổng nổi ????
Mấy cô giới thiệu tui vài bộ sinh tử hay hay được không? Chứ tui tự viết tự đọc quài à :((



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện