Chị Vy vừa nói xong thì anh Phong đã có mặt ở trước cửa xe rồi gõ vào mặt kính.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tôi ngạc nhiên thực sự, nhớ không nhầm thì nhà hàng nơi anh Phong và anh Hoàng ngồi nói chuyện còn xa hơn cả khu trung tâm thương mại, thế nào mà anh ấy đã về trước cả chúng tôi...
Tôi ngước mặt nhìn lên, qua lớp kính đen, tôi thấy rõ gương mặt đẹp trai kia đang tối xầm cả lại...
- Chị sợ quá, lát nữa ra ngoài nhớ bảo kê cho chị nhé!
Chị Vy nói vậy khiến tôi cười không ngậm được mồm.
- Làm gì đến mức ấy chứ chị...
Tôi tháo dây an toàn ra, vừa tháo vừa quay ra bảo chị:
- Mà chị Vy này, em xin lỗi chị vì buổi đi chơi ngày hôm nay, mới buổi đầu thôi mà...!em áy náy quá...!mình còn chưa nói chuyện được nhiều nữa...
- Ôi giào ơi, cái con bé này...
Chị Vy vừa nói vừa vỗ vỗ vai tôi.
- Chị em mình còn nhiều dịp để gặp nhau nữa, mình trao đổi số điện thoại nhé, có gì đêm về chị em mình tám tiếp, hihi.
- Dạ!
Thế là tôi đưa cho chị ấy số điện thoại rồi tôi đẩy cửa bước xuống, vừa xuống xe đã thấy gương mặt cau có chình ình của Vũ Đình Phong trước mặt tôi.
Chân tôi vừa chạm đất thì chị Vy đã nói vọng ra:
- Thôi chị về đây, chị sợ chồng em lắm.
Có gì chị liên lạc với em sau nha!
- Dạ chị!
Ngay sau đó, chiếc xe của chị Vy lao vun vút về phía trước rồi biến mất dạng.
Trời...!lái xe gì mà nhanh như thể bị ma đuổi thế.
Anh Phong đâu có đáng sợ như chị ấy nói đâu?
Đang mải ngẫm nghĩ thì tôi đã bị một bàn tay kìm chặt vào chiếc cằm nhỏ của mình.
Tôi ngước mắt lên, đập vào mắt tôi là gương mặt như đưa đám của Vũ Đình Phong, lông mày anh nhíu chặt hết cả lại, đôi mắt thì tỉ mỉ soi xét từng lỗ chân lông trên gương mặt tôi.
- Phong...!em đau đấy...
Vì ngón tay của anh ấy đang chạm vào nơi Cao Mỹ Hạnh tát tôi nên tôi thấy một chút rát ở mặt.
Thấy tôi kêu, anh liền lới lỏng đầu ngón tay, nhưng gương mặt vẫn tràn đầy lo lắng như vậy.
- Anh thực sự lo đấy.
Lần sau anh không cho em đi đâu nữa, kể cả đi với Hà Vy.
- Không...!không phải do chị ấy...
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị anh bế thốc cả người lên tay rồi đi vào nhà, sau đó đi vào phòng chúng tôi.
Anh đặt tôi lên giường một cách cẩn thận rồi đi lấy bông gạc, thuốc để lau vết thương cho tôi.
- Phong...!không cần đâu mà, chỉ là...
Anh mặc kệ tôi nói mà dùng thuốc rửa vết thương cho tôi, sau đó bóp thuốc xoa lên khóe miệng tôi.
Hơi xót một chút nhưng tôi không dám kêu, tôi sợ anh lo lắng.
Anh chỉ làm mà không nói gì, sự im lặng này của anh khiến tôi có chút không quen...!anh đang dỗi tôi à? Gương mặt nghiêm túc của anh đáng sợ quá :((.
Làm xong việc anh đi cất thuốc rồi ngồi trên giường với tôi.
- Hà Vy chỉ biết lau máu cho em mà không biết sát