Đèn cấp cứu trong ca mổ cuối cùng vụt tắt, không gian trở nên tối đen và tịch liêu.
Tôi dựa lưng vào tường, thở dài một cách nặng nề khi nghĩ về những câu nói của người yêu.
Giữa chúng tôi có một khúc mắc, mà có cố gắng như thế nào tôi cũng không thể hóa giải được khúc mắc đó.
Đã gần hai tuần chúng tôi chưa thể liên lạc với nhau, một phần do tôi bận, một phần tôi chưa liên lạc được với cô ấy nên chúng tôi chưa thể làm lành.
Kiều Anh giận dỗi như vậy cũng không phải lần một lần hai, đã quá nhiều lần tôi phải sang tận ký túc xá của cô ấy để tìm cô ấy, xin lỗi và năn nỉ cô ấy mới chịu trở về bên tôi.
Thực ra, những điều Kiều Anh nghĩ cũng là đúng thôi, là do tôi bất tài vô dụng không thể lo cho người mình yêu, đến bữa cơm ngày mai ăn gì tôi cũng phải nghĩ và tính từng ngày.
Tôi biết Kiều Anh khi yêu tôi đã chịu đủ mọi thiệt thòi, tôi không than trách số phận, chỉ trách bản thân mình bất lực.
Cô ấy vì tôi nhiều như vậy nhưng tôi lại chẳng thể cho cô ấy một món quà, thứ tôi có thể làm là cố gắng học thật tốt từ bây giờ để cho cô ấy một tương lai tốt đẹp.
Nhưng Kiều Anh mệt, tôi cũng mệt, áp lực học hành, áp lực từ gia đình đã đủ khiến tôi kiệt quệ, lần này lại là áp lực đến từ người tôi yêu thương nhất.
Tất cả như xẻ con người tôi thành mấy mảnh.
Tôi quyết định cuối tuần này tôi sẽ đến gặp cô ấy và xin lỗi.
Nhưng có lẽ, cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được cái hình ảnh đó...
Ngày thứ bảy trời rét mướt, tuyết rơi dày đặc cả một góc phố.
Tôi mặc những chiếc áo dày để giữ ấm nhưng vẫn thấy lạnh, hai bàn tay tôi xoa lại vào nhau, còn thở ra cả khói.
Tôi lê bước chân rời khỏi ký túc xá của mình để đến ký túc xá của Kiều Anh.
Vừa đi, tôi vừa nghĩ về việc mình sẽ nói gì khi gặp mặt cô ấy, tôi sợ nói xin lỗi thì cô ấy sẽ nói:
- Lần nào anh cũng nói xin lỗi, không thể im miệng và hành động được hay sao? Lần nào cũng là xin lỗi xin lỗi, rồi xin lỗi thì có mài được ra cơm ăn không?
- Em không muốn nghe xin lỗi, anh làm gì thì làm, làm ra tiền đi.
Chỉ có những kẻ vô dụng mới gọi phụ nữ là thực dụng, thực tế và thực dụng là hai thứ khác nhau.
Người phụ nữ khôn mới là người phụ nữ biết chọn chồng.
Một đời chỉ lấy một chồng thôi, thế nên phải lấy ai cho cô ấy được hạnh phúc, lo toan cuộc sống cho cô ấy.
Chứ không phải kẻ cắm đầu cắm cổ vào đi học đi làm như anh để rồi nhận lại được mấy đồng lương bạc bẽo.
- Hạnh phúc cần duy trì bằng tiền, có tiền anh mới lo được cho tương lai của em, còn lo được cho con em.
Em muốn sống trong môi trường tốt nhất, em muốn con em sinh ra được sống trong môi trường thượng lưu nhất.
Tôi đưa hai tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra câu nào khác ngoài hai chữ: xin lỗi.
Trong đầu tôi rối mù chỉ toàn là những câu chì chiết của Kiều Anh.
Tất cả như kéo tinh thần và trí óc của tôi xuống mức giới hạn.
Từ bé đến giờ, tôi gắn liền với hai chữ "thiên tài", tôi luôn giải được những câu toán dù là khó nhất.
Nhưng bây giờ, tôi lại không thể giải được bài toán trong tình yêu của chúng tôi, chưa bao giờ tôi bất lực và mệt mỏi đến vậy.
Vừa đi vừa nghĩ, thoắt cái bước chân của tôi đã dừng lại ở trước phòng của Kiều Anh từ khi nào không hay, tôi thở dài định gõ cửa thì từ trong phòng bật ra những tiếng rên mờ ám:
- A...!Peter...!mạnh lên anh...!a....
Ngay sau đó, một giọng nam người Pháp cất lên:
- Bạn trai em có làm em sướng như cách anh đang làm không?
- Á...a...!đừng nhắc đến...!anh ấy...
Tôi chết điếng người khi nhận ra giọng nói nữ tính đó là của Kiều Anh.
Tôi sợ hãi vội gõ cửa rầm rầm.
- Kiều Anh! Mở cửa cho anh! Mở