Tôi tự dặn mình là một thằng đàn ông, mà là một thằng đàn ông thì không nên rơi nước mắt trước tình địch của mình.
Tôi cố kìm nén lòng mình lại, trái tim bấy giờ đã bị Kiều Anh quăng quật như một miếng giẻ lau.
Tôi cố hít vào một hơi thật sâu mà nói:
- Hắn ta cho em nhiều tiền lắm phải không?
- Đúng rồi đấy, còn hơn là loại người 28 tuổi không có nổi một xu dính túi như anh.
Tôi thẫn thờ nhìn Kiều Anh, cô ấy nói xong thì ngay lập tức lo lắng cho vết thương ở miệng của Peter, mặc kệ tôi đứng ở đó, tuyến rơi phủ lên đầu.
Trời mùa đông bên nước Pháp giá lạnh, nhưng chẳng thể nào lạnh bằng trái tim tôi lúc này...
Tôi...!đã mất cô ấy như thế đấy!
__________________________
Những ngày về sau, tôi điên cuồng học, tôi chỉ biết học ăn và ngủ để quên đi hình bóng của cô ấy trong đầu.
Dù rằng có cố quên cô ấy bằng cách không cho mình thời gian ngừng nghỉ thì cô ấy vẫn hiện hữu trong trái tim tôi.
Làm sao tôi có thể quên đi những phút giây mặn nồng, những lần hai đứa ở cùng nhau, vượt qua khó khăn gian khổ như thế nào chứ...
Tôi biết mình không hề có tư cách trách móc cô ấy, tất cả là lỗi của tôi...!Dù cô ấy có làm điều khiến trái tim tôi đau đớn nhưng tôi vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm.
Nếu tôi nghe lời ba mẹ, giàu hơn và kiếm ra nhiều tiền nhiều hơn thì cô ấy đã không phải khổ sở để rồi làm ra những điều như vậy.
Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói: Đúng người nhưng sai thời điểm.
Bây giờ, dù có hối hận cũng đã muộn.
Chưa bao giờ tôi ghét bản thân mình đến vậy, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã chọn ngành y đến vậy...!Khi tôi chọn nó, tôi nhận ra mình đang mất dần những người thân thuộc bên cạnh mình...
Tuyết vẫn rơi không ngừng, mùa đông trở nên lạnh giá hơn khi không có cô ấy ở bên cạnh.
Ngoài đường người qua kẻ lại vẫn tấp nập, ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình tôi cô độc giữa chốn đông người.
Tôi không mãi không thể xóa nhòa Kiều Anh trong tâm trí mình, còn đau nghĩa là còn yêu.
Cuộc đời tôi cứ như vậy mà trôi qua một cách tẻ nhạt cho đến khi người bạn thực tập sinh ở cùng ký túc xá đưa cho tôi một tấm thiếp mời.
Đó là thiệp cưới của Kiều Anh...!trên đó là tên của Peter và cô ấy.
Tôi sững sờ khi cầm trên tay tấm thiệp cưới ấy, bạn tôi nói rằng nhìn thấy nó bị trôn vùi dưới lớp tuyết dày.
Khi nhận tôi nhận tấm thiệp cưới trên tay cũng chính ngày đó chính là ngày cưới của cô ấy...!Vậy là người đàn ông đó đã cưới cô ấy...
Tôi làm rơi tấm thiệp cưới trên tay, trong lòng quặn thắt như bị xé toạc ra hàng vạn mảnh.
Đã lâu lắm rồi, vết thương ấy tưởng như đã nguôi ngoai rồi thì giờ đây nó lại trỗi dậy, lớp băng bó bị xé toạc ra, cảm giác thật đau đớn làm sao khi...!người mình yêu sắp lên xe hoa với một người khác...!tất cả chỉ vì sự bất tài vô dụng của mình.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa mà chạy ra ngoài, mặc cho vẫn còn ca mổ chiều nay, tôi đi thẳng đến trung tâm của tiệc cưới, nhưng tất cả đã muộn.
Khi đến nơi, khách khứa chỉ còn lại lác đác vài người, tôi thấy Kiều Anh đang nở một nụ cười hạnh phúc, cô ấy đang được đưa lên một chiếc oto sang trọng.
Tôi không bao giờ quên nổi khoảnh khắc ấy, tuyết phủ kín mặt đường, tôi chạy hết tốc lực của mình nhưng không thể nào bắt kịp được chiếc xe đó...
Tôi vứt bỏ hết tất cả lòng tự trọng của một thằng đàn ông để chạy theo Kiều Anh, nhưng tôi không chịu nổi cơn đau này, nó như một con quái vật đen xì xấu xí đang ăn dần ăn mòn trái tim và linh hồn tôi.
- Kiều Anh! Anh xin lỗi, trở lại với anh được không, anh sẽ về nước, anh sẽ có thật nhiều tiền...!đừng bỏ anh được không? anh xin em đấy...
Lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì sự thất bại của mình.
Bác sĩ? Du học Pháp? Tiến sĩ? Ngoại thần kinh? Ước mơ của hàng triệu người.
Nghe có vẻ mỹ miều đấy, nghe có vẻ được người khác kính nể đấy...!Nhưng ngay cả khi tôi bán thân cho cái đam mê của mình, thì tôi vẫn không thể đạt được thứ tôi mong muốn...
Kẻ "thiên tài" cũng có lúc "bất tài".
Mặc cho tôi có gào thét đến bỏng cả cổ, Kiều Anh cũng nhất quyết không quay đầu nhìn tôi lần cuối, tôi chạy mãi chạy mãi rồi ngã sõng soài một cách thảm hại dưới lề đường...!Máu từ vết thương đầu gối bắt đầu loang ra, nhưng tôi không còn thấy đau nữa, vết thương trong trái tim lạnh buốt này, không biết bao giờ mới có thể lành.
28 tuổi, tôi có sự nghiệp, nhưng tôi mất em...!vĩnh viễn...
Những ngày về sau, tôi như trở thành người điên, tôi cắm đầu vào học quên hết mọi thứ, tôi không gặp lại Kiều Anh bất cứ lần nào nữa, tôi cũng không tiến tới một mối quan hệ nào nữa dù ở xung quanh tôi không thiếu người muốn tiếp cận tôi.
Tôi sợ...!tôi sợ mình lại biến người mình yêu trở thành Kiều Anh thứ hai, tôi sợ bản thân lại phải trải qua những cú shock như thế nữa, tôi tự ti, không dám tiến tới một mối quan hệ nào nữa mà chỉ biết tập trung vào sự nghiệp.
Trong quá trình thực tập và đi mổ, tôi được thầy cô quý mến, tin tưởng giao cho những ca mổ quan trọng.
Tôi bắt đầu để ý đến thiết bị máy móc ở đây, bên nước ngoài dùng những thiết bị hiện đại hơn những thiết bị trong nước.
Tôi tìm hiểu kỹ để mua lại và đưa nó về Việt Nam với mục đích cải thiện chất lượng và đời sống của các bệnh nhân, cũng vì mong muốn đem lại một hiệu quả tối ưu nhất trong quá trình điều trị bệnh.
___________________
Hai năm sau,tôi đã 30, tôi trở về nước làm việc, giờ đây tôi không còn bận rộn như thời gian làm thực tập sinh bên nước ngoài, tôi có thời gian rảnh rỗi, có tiền đồ, có sự nghiệp, nhưng trong lòng thì vô cùng trống trải.
Biết tin tôi về nước, bố tôi đột ngột tìm đến tôi, sau bao năm xa cách, trên gương mặt ông đã hiện nhiều vết nhăn và dấu hiệu của thời gian.
Tôi cứ ngỡ như mình bị từ mặt và vĩnh viễn không được gặp lại gia đình, thật bất ngờ khi ông đến gặp lại tôi.
Bố tôi ngỏ ý muốn xâm lấn sang thị trường cung cấp thiết bị và dịch vụ y tế, thậm chí ông còn đang có một dự án mở một cái bệnh viện tư lớn cho tôi.
Có lẽ ông đã tìm thấy mỏ vàng trong việc buôn bán vật tư thiết bị y tế, cộng thêm mối quan hệ của tôi với các bệnh viện bên nước ngoài, tôi và ông đã cùng nhau bắt tay vào con đường này để đưa các thiết bị hiện đại và tối tân nhất về bán cho các bệnh viện lớn trong nước.
May mắn sao, sự nghiệp của tôi khi trở về Việt Nam lên như diều gặp gió.
Cuối cùng, tôi và gia đình cũng có cơ hội để hàn gắn và làm lại.
Tôi hiểu, gia đình tôi chỉ có mỗi tôi là con trai, ba mẹ tôi dù có cay đắng với tôi như thế nào cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi.
Bà không bao giờ có thể bỏ được tôi.
Khi đã có tất cả, tôi quay lại tìm một nửa trong đời mình nhưng không còn cảm xúc với bất cứ ai nữa.
Một vài cô gái lướt qua đời tôi, họ trách cứ tôi vô tâm, không hợp nhau, không hiểu nhau.
Dần dần, tôi không còn đạt được bất cứ cảm xúc nào trong tình yêu nữa.
Tôi có cảm giác, các cô gái đến với tôi vì tiền và vì để đạt khoái