Chương 22
Lại tĩnh lặng.
Lần này chiếc xe như đã dự phòng trước, vẫn lao đi rất vững vàng trên con phố lớn. Đèn đường lướt nhanh ra phía sau, vẻ mặt Phong Đằng lúc âm u lúc tươi tỉnh, biến ảo khôn lường.
Một lúc sau.
“Chúc mừng cô, Tiết Sam Sam, câu trả lời này tôi rất hài lòng”.
Giọng anh đều đều không tình cảm, giống như rít qua kẽ răng vậy. Trái tim nhỏ bé của Sam Sam run rẩy, Đại boss có hài lòng thật không?
“Nên tôi sẽ nói cho cô biết một tin tốt lành”.
“Gì ạ?”.
“Vốn dĩ tôi định đưa cô đến khách sạn, sau đó tiền phòng sẽ trừ vào tiền lương của cô. Bây giờ tôi đã đổi ý định”.
Ủa, Sam Sam nhìn anh vẻ mong chờ, lẽ nào vì cô nịnh nọt, không không, là lời thật lòng… mà chuyển sang trừ vào tiền lương anh?
“Mấy ngày này cô sẽ ở chỗ tôi”.
Sam Sam đần mặt, một lúc lâu sau mới run lẩy bẩy hỏi: “Tổng giám đốc… ở… ở… ở chỗ anh là sao?”.
Phong Đằng đã chẳng buồn trả lời. Anh nhấn phanh xe, quay đầu xe lại, lái đi theo hướng ngược lại.
Sam Sam đã giữ trạng thái đờ đẫn một cách hoàn hảo suốt đoạn đường.
Chiếc xe lên cầu rồi lại xuống cầu, rẽ hai lần, xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường. Hai bên đường là những gốc cây cao to đều tăm tắp, thấp thoáng những ngôi nhà sau đó, bỏ lại sự ồn ào của đô thị. Một lúc sau chiếc xe lại rẽ vào một con đường cây xanh sạch sẽ, ở cuối bức tường dài bao bọc đã thấy cánh cửa sắt hoa văn hiện ra trong tầm mắt.
Sam Sam bỗng hoàn hồn lại: “Khoan khoan khoan khoan, tôi vẫn chưa nhận lời mà”.
Phong Đằng thản nhiên: “Cô có chắc là bây giờ xuống xe?”.
Sam Sam nhìn xung quanh, gọi xe… Ở đây mà có người cần gọi xe sao. Sam Sam ủ rũ: “Tổng giám đốc, ngày nào anh cũng đi làm xa thế ư?”.
“Đây là nhà cũ, thường ngày tôi không ở đây”.
Nhà cũ?
Chắc không phải là nơi ở chung với bố mẹ chứ? Lẽ nào sẽ gặp bố mẹ của boss ư? Sam Sam vừa lên tinh thần, bỗng nhớ đến đám đồng nghiệp đã từng buôn chuyện rằng bố mẹ boss đã gặp tai nạn xe cộ qua đời từ mười mấy năm trước, còn chủ tịch nuôi dưỡng hai anh em họ năm ngoái cũng đã tạ thế. Chắc vì thế mà anh mới không thường về đây chăng?
Sam Sam bỗng không biết phải nói gì nữa.
Trong lúc im lặng, chiếc xe đã chạy ngang cánh cửa sắt, cả ngôi nhà bỗng sáng bừng lên khi họ vào, Sam Sam vừa định sẽ không nhìn ngó lung tung, bây giờ lại không tự chủ được mà bị thu hút sự chú ý.
Phong Đằng dừng xe, “Xuống đi”.
Sam Sam xuống xe với anh, luống cuống đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây, tuy hai bên đường có hàng đèn nhỏ xinh chiếu sáng, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ hết mọi thứ xung quanh. Sam Sam chỉ thấy áp lực quá lớn… Đến khi thấy ông quản gia trong truyền thuyết đang đứng thẳng ở cửa chờ đón họ thì áp lực càng lớn hơn nữa.
Quản gia nhà giàu gì đó, đúng là thiết bị phối hợp tiêu chuẩn của nhà tư bản mà. = =
Nhưng nếu nhìn mọi thứ hiện tại bằng cảm giác khi xem ti vi, thì vẫn còn ổn. = =
Sau khi vào nhà, lập tức có người phục vụ rất chu đáo, Sam Sam thay dép lê, đầu ngón chân ngọ nguậy bất an trong đôi dép, cô hỏi Phong Đằng: “Tôi có thể dùng điện thoại được không, tôi muốn gọi điện báo với mẹ một tiếng”.
Phong Đằng gật đầu, tiện tay đưa di động của anh cho cô.
Ừm… cô chỉ muốn mượn máy bàn…
Sam Sam đành nhận lấy rồi đi ra xa, gọi điện thoại về nhà. Bà Tiết nghe máy.
“A lô, mẹ ơi”.
“Sam Sam?”. Bà Tiết rất lạ lùng, “Sao con lại gọi điện vào giờ này, đang ở trên tàu phải không”.
“Không ạ…”.
Sam Sam rầu rĩ kể lại sự việc, đương nhiên không dám nói là mình bị đưa vào đồn cảnh sát, chỉ nói là ví tiền và cả vé tàu đều bị trộm mất. Cùng lắm thì bị mẹ mắng ột trận, Sam Sam ngoan ngoãn đợi nghe giáo huấn.
Bà Tiết dạy dỗ đủ rồi thì hỏi: “Vậy bây giờ con ở đâu?”.