Chương 23
Sam Sam ngủ một giấc ngon lành, hôm sau thức dậy mọi xui xẻo đều tan biến hết, tinh thần cao gấp trăm, sinh khí nâng gấp bội.
Rửa ráy xong đẩy cửa ra ngoài, Tiểu Chu đã đứng đợi sẵn, thấy cô liền tiến đến, cười tươi chào hỏi: “Cô Tiết, chào buổi sáng”.
Sam Sam vội vàng đáp lại: “Chào buổi sáng”.
“Cô Tiết bây giờ đến nhà ăn dùng bữa sáng phải không?”.
“Ừm…”. Sam Sam hơi do dự, làm khách nhà người ta, như thế liệu có tùy tiện quá không.
Tiểu Chu hiểu ý cô, nói ngay: “Ngài Phong đã dặn dò, nếu cô Tiết dậy thì dẫn cô đến đó. Cô Phong cũng đến rồi”.
“Cô Phong?”. Sam Sam hơi ngạc nhiên.
Tiểu Chu gật đầu, “Vâng, sáng sớm cô ấy đã đến đây”.
Phong Nguyệt khuấy cháo trong bát nhưng không muốn ăn, vốn dĩ cô đến đây từ sáng sớm không phải vì bữa sáng, lại khuấy thêm hai vòng nữa, cuối cùng không kìm nổi.
“Anh, năm nay cô Tiết định ở lại ăn Tết với chúng ta?”.
Phong Đằng liếc nhìn cô: “Tin tức của em cũng nhanh nhạy quá nhỉ”.
Phong Nguyệt có vẻ ngại ngùng, gọi một tiếng: “Anh”.
“Sao?”.
“… Anh thích cô Tiết sao?”.
Vừa hỏi câu đó xong, chính Phong Nguyệt cũng thấy kỳ quặc. Người như ông anh cô, nếu ghép với “thích” hay gì đó thì thực sự không hợp tí nào, nhưng làm sao giải thích tình huống hiện giờ đây?
Ông anh cô lại dẫn một cô gái về nhà ăn Tết…
Tuy cũng biết họ đã quen nhau mấy tháng rồi, nhưng Phong Nguyệt vẫn nghĩ rằng, chuyện này còn hy hữu hơn một đại gia nào đó trong ngành quen một ngôi sao nào đó rồi kết hôn trong vòng mấy ngày nữa.
Phong Đằng không phản bác gì, rõ ràng không có ý trả lời.
“Anh, em quan tâm anh mà”. Phong Nguyệt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em biết anh không thích nói với em những chuyện này, nhưng em bắt buộc phải biết anh nghĩ thế nào, anh nhất định phải để em yên tâm. Như lúc đầu em và Ngôn Thanh muốn kết hôn, em không ngăn cản anh điều tra về Ngôn Thanh vậy, vì em cũng bắt buộc phải để anh yên tâm, vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau trên thế gian này”.
Phong Đằng thở dài: “Cô ấy không đáng ghét”.
“Vậy hai người đang yêu nhau, rồi sẽ kết hôn ư?”.
Phong Đằng khựng lại, “Em nghĩ nhiều quá đấy”.
Phong Nguyệt dè dặt: “Anh, chắc anh không đùa giỡn con gái nhà người ta đấy chứ”.
Phong Đằng cắt ngang với vẻ không vui, “Anh cũng không thích làm những chuyện vô ích”.
“Tốt thôi”. Phong Nguyệt từ bỏ vấn đề đó, ông anh cô một khi đã trả lời qua loa thì có nghĩa là cô chẳng thể hỏi được gì cả. Cô chuyển hướng: “Em cứ nghĩ anh sẽ tìm cho em một bà chị dâu môn đăng hộ đối”.
Phong Đằng nói gọn: “Hôn nhân liên minh không mang lại nhiều lợi ích cho anh, Phong Đằng cũng không cần chuyện đó lắm”.
Phong Nguyệt lắc đầu, nói: “Em không có ý đó, em cũng không để tâm, nếu không em cũng không lấy Ngôn Thanh. Em nghĩ thế là vì những cô bạn gái trước kia của anh gia thế đều rất tốt”.
“Trùng hợp mà thôi”.
Cũng đúng, trước kia anh cô cũng chỉ có hai cô bạn gái, cũng không thể nói là có quy luật gì được. Nhưng nhắc lại thì, sau khi ông nội qua đời thì anh của cô vẫn phòng không đến tận bây giờ. Phong Nguyệt thăm dò: “Thế nếu anh không quan tâm đến chuyện gia cảnh thì tại sao anh cứ không chấp nhận Lệ Trữ?”.
Lệ Trữ?
Phong Đằng có vẻ lạ lùng: “Sao lại nhắc đến cô ấy?”.
“Lệ Trữ lớn lên cùng chúng ta, anh đừng nói là anh không biết chuyện cô ấy luôn yêu anh nhé”. Phong Nguyệt than vãn. Nguyên Lệ Trữ là cháu nội của lão bộc trong gia đình, cùng tuổi với Phong Nguyệt, hai người cùng lớn lên bên nhau, cũng học cùng trường, Phong Nguyệt luôn xem cô là chị em tốt.
Phong Đằng nói: “Phong Nguyệt, cô ấy lớn lên với em, không phải với anh”.
“Nhưng trước khi lên cấp ba, cô ấy vẫn luôn sống ở đây”.
Phong Đằng có vẻ không vui: “Anh nghĩ là em đến nói với anh về Tiết Sam Sam chứ không phải là Nguyên Lệ Trữ”.
Phong Nguyệt biết anh không muốn nói đến vấn đề đó nữa nhưng đã được người ta