Chương 31
Chớp mắt mà Phong Đằng đã đi được hai ngày rồi, nhưng ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, Sam Sam cứ cảm giác có gì đó lạ lùng.
Tối cuối tuần, Sam Sam nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không tài nào ngủ được…
Lẽ nào câu nói hôm đó của cô đã bị nghe thấy? Nhưng nếu nghe thấy thì boss sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, bình thường không có chuyện gì cũng tìm cớ để bắt nạt cô mà.
Có lẽ chỉ là bận quá chăng? Bên Mỹ không biết đã mấy giờ rồi, hay là gọi điện sang đó nhỉ.
Sam Sam đang bẻ ngón tay tính toán thời gian thì bất ngờ di động reo vang.
Chắc không phải là điện thoại của boss chứ, còn chưa kịp xỏ dép lê cô đã chồm dậy đi lấy di động, nhưng lại là một số lạ ở thành phố này. Sam Sam hụt hẫng, tiện tay nhấn nút nghe, là giọng nói vui vẻ của bà Tiết vang lên: “Sam Sam, bố mẹ đang ở ga tàu thành phố S đây!”.
Nhà họ Tiết lần này xem như là tấn công tập thể bất ngờ, đến tổng cộng năm người, bố mẹ Sam Sam, bố mẹ Liễu Liễu và cả ông nội nữa. Sam Sam đến ga tàu đón họ, than vãn: “Sao trước khi mọi người đến cũng không gọi điện trước?”.
Bà Tiết cười hà hà: “Cho con bất ngờ đấy mà”.
Sam Sam bó tay, đúng là bất ngờ thật.
“Vừa hay là cả con và Liễu Liễu đều ở đây, cả nhà nhân cơ hội này đến thăm, vốn dĩ muốn đợi trời nóng tí mới tới, nhưng ông nội gần đây thấy không được khỏe lắm, khám ở bệnh viện tỉnh nhà lại không tìm ra bệnh, nên đến bệnh viện ở thành phố lớn sớm một chút để khám”.
“Ông nội sao thế ạ?”. Sam Sam giật nảy mình, sau khi biết câu trả lời của bà Tiết là không có gì to tát, cô mới thở phào, “Vậy định khám ở bệnh viện nào ạ, bệnh viện lớn đông lắm, con đi xếp hàng lấy số trước”.
“Con khỏi phải làm, bạn trai Liễu Liễu thì thua con chắc, bác gái nói để cậu ấy đi tìm người”.
… Nhưng Liễu Liễu căn bản không đến thành phố S mà.
Sam Sam liếc nhìn mẹ, cuối cùng vẫn không nói gì, lòng đã quyết định sẽ tìm thời gian rỗi để đi lấy số trước. Sam Sam về lại thành phố S chưa lâu thì đã nhận được điện thoại của Liễu Liễu, cô không đến thành phố S mà đi Hàng Châu, cần Sam Sam giúp giữ kín bí mật.
Đang nghĩ ngợi thì Liễu Liễu đã vội vã xuất hiện, nói mấy câu với mọi người rồi cuống quýt kéo Sam Sam sang bên, “Sam Sam, em không nói với họ là chị đang ở Hàng Châu chứ?”.
“Chưa nói, chị chạy từ Hàng Châu đến đây đó hả?”.
“Ừ”.
Sam Sam rất ngờ vực, “Liễu Liễu, rốt cuộc là chuyện gì, chị phải nói em biết chứ”.
Liễu Liễu mím môi: “Sau Tết chị và anh ta đã chia tay rồi”.
Sam Sam sững sờ: “Sao thế?”.
Liễu Liễu có lẽ thường ngày cũng không tâm sự với ai, bây giờ Sam Sam hỏi đến nên nói nhiều một cách bất thường, “Chị ghét bộ dạng khúm núm cầu cạnh của mẹ với anh ta, yêu cầu chị nịnh nọt anh ta, nghe lời anh ta, không cho phép chọc giận anh ta, chẳng lẽ chị không phải là người? Sam Sam, chị thực sự không chịu nổi nữa”.
“… Vậy sao chị còn đi khỏi nhà?”.
“Chị đã muốn đi từ lâu rồi, cả đời này chị chưa sống cho bản thân bao giờ. Dù sao công việc bên ấy cũng không làm được nữa, vừa khéo lên mạng tìm được một việc ở Hàng Châu”.
Sam Sam lo lắng: “Nhưng chuyện này chắc chắn không giấu được đâu. Lỡ như mẹ chị gọi điện cho anh ta…”.
“Anh ta đến đây rồi, chắc đã đổi sang số di động ở đây”. Liễu Liễu cắn môi, “Chị cũng biết không giấu được lâu, thôi giấu tới đâu hay tới đó vậy”.
Bà chị xưa nay ngoan ngoãn hiền lành lại hạ quyết tâm lớn nhường ấy, đương nhiên Sam Sam chỉ có thể ủng hộ, cô gật đầu, quyết định giúp chị mình che giấu đến cùng.
Thế nhưng tục ngữ nói rất đúng, không ai hiểu con gái bằng mẹ, trên thế giới này người hiểu con gái nhất không ai qua được mẹ cô ta, ngày thứ hai ở thành phố S, bác gái đã phát hiện.
Lần này bác gái quả thật giận không để đâu cho hết, lớn tiếng quát Liễu Liễu ngay trên phố, gì mà đã phí công nuôi mày lớn thế này, cả đời số nghèo khổ gì đó, cuối cùng còn mắng cả bố Liễu Liễu lúc đó cũng khuyên can rằng ông là người tầm thường, khiến cả đời bà chẳng có ngày nào được sống tốt.
Thấy mọi người đã sắp xúm lại xem, bố mẹ Sam Sam vội vàng vừa can ngăn vừa khuyên nhủ, nhưng làm sao dập tắt ngọn lửa thịnh nộ của bác gái được, cuối cùng ông nội vẫn phải quát một tiếng: “Có gì thì về nhà nói, đừng làm ầm ĩ nữa!”.
Bác gái vẫn có vẻ không cam tâm nhưng thấy ông nội mặt đỏ bừng bừng, thần thái khác lạ, sau đó “rầm” một tiếng, ông ngã nhào xuống đất.
Cả nhà giật mình khiếp đảm, làm sao còn nghĩ tới việc cãi nhau, cuống cuồng đưa ông vào bệnh viện, thế nhưng lại bị từ chối không điều trị.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu bất lực buông điện thoại xuống,