Chương 32
Điện thoại mới cúp chưa đến một tiếng, trợ lý Phương đã xuất hiện trước mặt Sam Sam, chuyển viện cho ông nội cô ngay lập tức.
Lần này cuối cùng đã có phòng bệnh, tuy chỉ là phòng ba người bình thường.
Chuyện đó không phải do khả năng của trợ lý Phương không đủ, mà chỉ thị của Phong Đằng qua điện thoại chính là, “Tìm bác sĩ tốt nhất, ở phòng bệnh thường”.
Câu nói đó khiến trợ lý Phương lại có sự đánh giá mới về địa vị của Tiết Sam Sam. Dụng tiền dễ dàng, dụng tâm khó, có chỉ thị như vậy, Phong tổng với cô Tiết thật sự là “dụng tâm”.
Mọi chuyện sau đó đều đơn giản, bỗng dưng mọi thứ không cần nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh giường bệnh đều có đủ, bác sĩ đã có, chuyên gia đã có, mà còn thân thiện dễ gần, họ chỉ cần toàn tâm chăm sóc cho ông cụ là được.
Không lâu sau, cô Phong cũng có mặt rất nhanh chóng. Đầu tiên là trách Sam Sam không liên lạc với cô, sau đó quan tâm thăm hỏi người nhà, tiếc là cô lại không hiểu tiếng phổ thông(*) bác trai, bác gái nói, thế là chỉ có thể bất lực cho qua.
_____________
(*) Trung Quốc là đất nước có nhiều phương ngữ, lấy tiếng phổ thông (hay còn gọi là quan thoại) làm chuẩn. Có một số nơi người dân không dùng tiếng phổ thông, hoặc có thể nói nhưng phát âm không chuẩn vì thế Phong Nguyệt mới nghe không hiểu người nhà Sam Sam nói gì (BTV).
Hỏi thăm tình hình qua Tiết Sam Sam, biết người nhà họ đều ở khách sạn nên cô Phong nói ngay, “Cứ ở khách sạn ăn cơm ngoài thì sao được, gần đây tôi có nhà vẫn còn để trống đấy”.
Cô lập tức gọi điện ngay cho Nguyên Lệ Trữ. Trợ lý Phương đứng cạnh ngăn không kịp, lầm bầm trong lòng, đại tiểu thư cô hà tất phải tranh giành việc làm của tổng giám đốc chứ?
Nguyên Lệ Trữ vẫn luôn giúp cô Phong xử lý mọi việc về tài vụ, một cú điện thoại gọi đến, không lâu sau cô ta đã lái xe mang chìa khóa đến, bảo đã mời nhân viên quét dọn theo giờ đến dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối có thể vào ở được rồi.
Nhà họ Tiết thật sự bàng hoàng với chuỗi sự việc diễn ra liên tiếp đó, bà Tiết len lén kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, con quen những người bạn lợi hại như thế ở đâu vậy?”.
Sam Sam sững người rồi nói: “Họ là đồng nghiệp của con”.
Bà Tiết không tin: “Đồng nghiệp lại giúp thế à? Cô Phong kia cũng là đồng nghiệp?”.
“Cô ấy thì không phải”. Sam Sam nghĩ ngợi rồi nói, “Năm ngoái con truyền máu cho cô ấy, cô ấy và con có cùng nhóm máu”.
Bà Tiết vỡ lẽ: “Thế tổng giám đốc Phong họ nói chính là anh trai của cô Phong? Chẳng trách lại giúp chúng ta như thế. Haizz, đều là người tốt cả, sau này con phải cảm ơn người ta đấy”.
Sam Sam ngần ngại rồi “vâng” một tiếng.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, cô Phong và Nguyên Lệ Trữ đi trước, trợ lý Phương ngồi thêm một lúc rồi cũng cáo từ. Sam Sam tiễn trợ lý Phương ra khỏi bệnh viện, anh ta nói: “Tình hình bên này lát nữa tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc, cô Tiết xem còn cần gì nữa không?”.
“Không ạ”. Sam Sam ngẫm nghĩ rồi tỏ vẻ ngại ngùng: “Ngày mốt anh ấy về nước phải không, tôi có thể ra sân bay đón anh ấy với anh được không?”.
Trợ lý Phương mỉm cười: “Đương nhiên là được, tổng giám đốc Phong chắc chắn sẽ rất vui”.
May nhờ mối quan hệ tốt, nên bệnh tình ông nội Sam Sam đã nhanh chóng cải thiện, nhà họ Tiết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ vừa thở phào an tâm thì Sam Sam đã gặp phải họa. Bác gái không tin trợ lý Phương chỉ là đồng nghiệp của Sam Sam, cứ xoắn xuýt hỏi cô mãi. Bà Tiết tuy biết trợ lý Phương chỉ nhận mệnh lệnh của anh trai cô Phong, nhưng trợ lý Phương thực sự là người tài giỏi, nên cũng ra sức cổ vũ Sam Sam chủ động một tí để đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt.
Sam Sam muốn nói đến Phong Đằng nhưng lại cảm thấy bây giờ mà nói thì không thích hợp lắm, chỉ lắc đầu phủ nhận đơn giản: “Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi”.
Rất nhanh, Sam Sam đã thấy mừng vì mình chưa nói ra sự thực, bà Tiết và bác gái đúng là tẩu hỏa nhập ma, cứ truy hỏi cô chuyện về trợ lý Phương. Nhưng Sam Sam làm sao biết nhiều thế, chỉ