Buổi sáng tại trường học, một chiếc ô tô đi tới dừng lại trước cổng trường. Lâm Vũ bước xuống xe rồi cúi đầu kính cẩn- Con chào mẹ- Ừ học hành cho tốt nhé, đi học đi...Hạ Ân định đi vào trường thì vô tình nhìn thấy Lâm Vũ từ xa- Đi học sớm vậy sao, còn được mẹ đưa tới trường nữa...Hạ Ân bước vào nhìn xung quanh nhưng k thấy Lâm Vũ đâu cô cũng k để ý đi về chỗ ngồi, lôi đống bài tập trong cặp ra làm....Một lúc sau, Lâm Vũ mở cửa đi vào trên tay bê chậu nước, Hạ Ân ngước lên nhìn, hai mặt chạm nhau khiến hai người ngại ngùng Hạ Ân bối rối liền hỏi- Cậu đi sớm vậy để trực nhật sao- Ừ.. còn cậu đến sớm để làm bài tập nhỉ- À ừ, hôm qua mình ngủ quên mất nên chưa kịp làm...Không khí bỗng trở nên lạ lùng hai người vội quay đi ai làm việc nấy... Lâm Vũ đang lau sàn, đi qua chỗ Hạ Ân thấy cô đang thẫn thờ ôm đầu, anh xem qua cuốn vở để trên bàn thì ra cô đang làm toán- Cái đó... nếu dùng công thức trong sách không được thì cậu thử phá dấu nó đi rồi khử mẫu xem- Hả... là sao cơHạ Ân ngơ ngác quay lại nhìn. Lâm Vũ tiến lại gần lấy cây bút chì trên bàn rồi hỏi nhỏ- Mình có thể viết vào đây chứ- À được.. cậu cứ viết điLâm Vũ tập trung ghi từng con số ngay ngắn lên trang giấy, Hạ Ân ngồi im lặng chống cằm nhìn anh thơ thẩn. Sau mấy giây một dòng dài công thức đã phủ lên trên giấy Lâm Vũ cúi xuống nhìn cô bốn mắt chạm nhau ở khoảng cách gần làm trái tim hai người cũng rung rinh. Bỗng tiếng đẩy cửa lớn làm hai người giật mình vội quay đi, Tử Ninh với Đan Linh đang túm tóc túm áo nhau lớn tiếng đi vào nhìn cảnh tưởng hai người trước mắt bỗng dừng lại. Đan linh nói- Hai người vừa làm gì đấy, trông mờ ám thế- Làm gì là làm gì hai cậu mới đang làm trò gì ýHạ Ân cố tỏ ra tự nhiên, Đan Linh ngây thơ cũng bỏ qua lớn tiếng mắng Tử Ninh- Yaa tên kia cậu có bỏ mình ra không hả muốn chết sao- Cậu bỏ tay khỏi đầu tôi đã chứHai người vẫn cố giằng co, Minh Tuệ ở sau than vãn- Đủ rồi đấy hai người cùng bỏ ra đi đứng chắn hết lối đi rồi này- Được rồi giờ tôi đếm tới 3 thì cùng bỏ ra đấy 1..2...3Tử Ninh buông tay rồi nhưng Đan Linh vẫn nắm lấy tóc anh dí đầu cậu xuống - Tôi bảo cùng bỏ ra cơ mà, đauu quá buông ra đi Đan Linh- Không thích đấy cậu bảo có chứ có phải mình đâu, đây là cái giá cho việc dám chê mình xấu- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà... aa.. đau cậu vừa giựt tóc tôi rồi bỏ ra đi..Sự ồn ào của hai người khiến mọi người xung quanh mỉm cười, Lưu Vũ cũng đi được vào lớp nhìn thấy Hạ Ân và Lâm Vũ đứng cạnh nhau mặt có chút biến sắc. [..]Vào giờ học, mọi người vào chỗ ngồi ngay ngắn riêng Tử Ninh thì đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch trông thảm vô cùng. Cô giáo thắc mắc- Tử Ninh, em đi đánh nhau à sao lại đến nỗi như vậy- Dạ không đánh nhau gì đâu cô, tại sáng nay em bị chó đuổi nên vậy ạĐan Linh quay lại lườm anh cảnh cáo, cô giáo nói tiếp- Vậy thì được, tôi mong rằng lớp chúng ta hãy tuân thủ quy định tuyệt đối k được đánh nhau đấy nhé. Hôm nay cô cũng có một tin cho các em. Đó là, xét vào tình hình của lớp ta thì cô thấy rằng có nhiều em do chơi thân và ngồi cạnh nhau nên trong g rất hay nói chuyện làm ảnh hưởng đến trật tự của lớp