Hạ Ân đứng sau cầu thang thấy đám người kia chạy hết cô bước ra, thở phào nhẹ nhõm- ...May thật , quay lại muộn một tý là có chuyện rồi< Hồi tưởng> Lớp học vừa tan Hạ Ân cất sách vở vào cặp cầm theo luôn túi quần áo của mình, cô vừa nhìn ra của đã thấy có vài học sinh lạ mặt đứng ở cửa nói chuyện. Hoàng Phúc nhìn Lâm Vũ với ánh mắt kì lạ. Hạ Ân như hiểu ra, cô treo lại chiếc túi vào bàn rồi rời đi....< Hiện tại> - Thôi rồi mình đến muộn mấtCô nhìn đồng hồ hoảng loạn định chạy lên cầu thang thì đụng mặt ngay Lâm Vũ- Cậu tìm cái này sao? Anh cầm theo túi đồ của cô bước xuống cầu thang- Lúc nãy là cậu sao, không ngờ đấy ?-Không ngờ gì chứ ..cậu ổn chứ, chưa bị đánh phải không -Mình không sao , coi nó thay cho lời cảm ơn cũng được Anh đưa cô túi đồ cô bối rối cầm lấy, anh cười rồi bỏ đi cô cũng khó hiểu- Gì vậy nụ cười đó là sao, thôi bỏ đi ... Cô vội vàng chạy đi [...] đến sân tập bóng đang khởi động Hạ Ân vẫn loay hoay trong phòng thay đồ. cô mở túi quần áo ra thấy trong đó có một chai nước. cô tò mò cầm lên xem thử trên đó có tờ giấy ghi chú: "Giọng cậu cũng lớn quá đó"- Ý là mình to mồm hả, đây là lời cảm ơn của cậu ta saoCô bĩu môi nhưng vẫn mở chai nước ra uống, nhìn nó cười tủm tỉm [...] Hạ Ân bẽn lẽn mở cửa nhà , thấy mẹ cô trong bếp liền chào lớn mẹ cô nhìn cô khó chịu- Sao giờ mới chịu về đi học hay đi chơi đấy đừng nói là mày lại đi tham gia bóng bánh vớ vẩn gì đấy nhé nói trước rồi đấy cuối năm sau cuối cấp k học hành cho cẩn thận thì nghỉ luôn đấy không có học hành gì nữa đâu không đủ tiền nuôi một đứa vừa ngu vừa lười đâu-Con đi học mà, vừa về đến nhà mẹ đã mắng con là sao- Tôi nói thế thôi chị tự mà liệu tôi đi làm
cả ngày cũng mệt lắm k hơi đâu mà quản lý sát xao chị đâu đi tắm đi rồi xuống gọi ba chị về ăn cơm hay lại đi uống bia rồi- Vâng con biết rồi ạ Cô thở dài rồi vác cặp lên trên gác mẹ cô bực mình- Chồng với chả con chả giúp ích được gì [...]Hạ Ân tắm xong ra sắp xếp lại sách vở lấy trái bóng rổ trong cặp ra cẩn thận cất vào một góc. rồi cô lấy ra vỏ của chai nước mà Lâm Vũ đã tặng cô - Sao mình lại phải giữ lại nó nhỉCô vẫn cẩn thận đặt nó lên bàn , rồi căn chỉnh các thứ... bỗng tiếng cãi vã vang lên từ dưới nhà cô vội chạy xuống thì thấy ba cô đã về còn trong tình trạng ngà ngà say ngồi trên ghế lớn tiếng-Đi làm cả ngày về có mỗi cái bữa cơm tối mà cũng k làm nổi g này cũng chưa chuẩn bị xong có định cho tôi ăn cơm k- Anh đi uống ở đâu về phải không, tôi cũng đi làm quần quật cả ngày ở ngoài chứ có phải chỉ ở nhà nấu cơm đâu mà hạch sách- Cô lại dám cãi tôi sao, trách nghiệm của vợ là cơm nước nhìn xem bây giờ mấy g rồi. đang kể công sao.Chồng thi thoảng đi uống vài chén rượu thì đã làm sao- Thỉnh thoảng sao anh ra ngoài uống một hai lần thì tôi đã k bảo gì anh hứa là sẽ cai rượu rồi cơ mà, phải để vợ con sống với chứ Ba cô tức giận đứng dậy - Tôi đã làm gì cô , tôi k cho cô sống thế nào, vừa phải thôi cái gì cũng có giới hạn của nó tôi không phải con cô mà muốn quản lý rồi ra lệnh đâuÔng tức giận hất bàn rồi bỏ ra ngoài . Hạ Ân lặng người ngắc ngứ-Mẹ....Mẹ cô vội đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi quay lại nhìn cô nói với giọng chua xót- Đấy mày xem ba m đấy đúng là cái gì đã là bản chất thì không bao giờ thay đổi được....cái nhà này tệ đến thế là cùng...Bà nói xong cũng lặng lẽ về phòng. cô im lặng ngồi ngay xuống cầu thang lặng lẽ nhìn căn nhà lạnh lẽo [...]