Cố Thừa Luân vẫn giữ nét vô tư, lại còn nói đùa: “Đương nhiên là có, đánh cướp Ngân hàng đấy.
Chỉ là tao không có cái gan đó thôi.”
Thượng Thần Hi cười khiên cưỡng, âm giọng vẫn khác thường: “Mày thử đảo một vòng và nghĩ xem...!tiền mà mày cần...!không chừng đã nằm ở trong túi của mày rồi.
Chỉ coi là mày có biết lấy ra sử dụng hay không mà thôi.”
Lần này Cố Thừa Luân đã nghe được mùi vị lạ lùng trong từng câu chữ của Thượng Thần Hi, anh khựng lại...!từ từ quay mặt trực nhìn vào ánh mắt âm trầm của thằng bạn.
Cố Thừa Luân nhíu nhẹ mi tâm, biểu cảm đã chuyển thành một chữ lạnh: “Tận sâu trong nội tâm của mày có một lí lẽ làm người thật là sâu xa...!Ẩn ý gì? Khó nói ra miệng lắm à?”
Thượng Thần Hi đứng thẳng dậy, hai tay bỏ vào túi quần, thẳng thắn đi vào đề phân giải đến Cố Thừa Luân: “Mày làm ở Sở Quy hoạch, bề ngoài chỉ là làm công ăn lương cho Chính phủ không có gì nổi trội.
Nhưng mà mày có biết không, trong mắt của nhiều nhà Phát triển các người có thể nêu giá cho một mảnh đất...”
“Mày muốn bọn tao ở Sở Quy hoạch lén lấy tin bán ra ngoài?”
“Chẳng có ai bị tổn thất...”
“Chúng tôi làm việc...!chẳng có ai làm chuyện vậy đâu.”
“Bên mày đã có người làm như vậy rồi, nếu không tao đã không tự bịa mà nói.” Thượng Thần Hi nghiêm nghị trả lời, vô cùng chắc chắn thuyết phục Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân không nhịn được nữa, lập tức phản đối: “Cái này do sức tưởng tưởng của mày quá phong phú.”
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, một vẻ bất đồng khó chịu.
“Luân! Tao chỉ muốn nhắc mày là có con đường đi như vậy thôi.
Và đã có nhiều người đang đi.
Cũng là vì chuyện này, dù cho có những tin mày không đem ra bán nhưng vẫn có nhiều người nắm bắt được.
Trò chơi này vốn là như thế, sao mày lại dại dột?”
Cố Thừa Luân nóng giận đối đáp: “Bởi vì tao còn tính người...”
Cố Thừa Luân quay người bỏ đi.
Thượng Thần Hi cố gắng hỏi tới để giữ chân lại: “...!thì được lợi hay sao?”
Cố Thừa Luân quay mặt lại, chắc nịch nói: “...!nhưng thiệt thòi hay sao?”
Thượng Thần Hi cũng không nhin được, bất mãn lao tới gần: “Luân! Trên đời này ở hiền sẽ bị chà đạp...”
“Tao chỉ tin ‘ở hiền sẽ gặp lành’...”
“Mày muốn làm mẫu người này?”
Cả hai người gân cổ đối đáp, cặp mắt đều đỏ ngầu.
Lần này Cố Thừa Luân rất kiên định nói:
“Chú Hiếu chính là như vậy...!Chú ấy là người thầy dẫn dắt tao ra nghề.
Chú ấy đã là một tấm gương tốt cho tao - làm người trung trực không phải là ngu, có thành tín không phải là ngốc, chúng tôi không kiếm loại tiền đó cũng có thể sống một cách vui vẻ.
Chú Hiếu đã trên 50 tuổi, con đường này chú ấy đã đi cho tao thấy rất rõ ràng.
Có lẽ mày sẽ cảm thấy rất là nhàm chán, nhưng mà tao cũng không cảm thấy như vậy là dại dột, càng không nhìn ra mình đang thiệt thòi.”
Trông thấy Cố Thừa Luân kích động như thế Thượng Thần Hi cũng không thể tâm bình khí hòa để làm dịu xuống, anh nuốt xuống nước miếng, từ tốn giải thích cho chính mình: “Tao chỉ là không muốn trông thấy mày cứ nợ nần rồi nhận lấy khổ sở, đơn giản vậy thôi.”
“Tép Nhỏ! Tao biết là mày quan tâm cho tao.
Tao vẫn luôn coi mày là bạn thân, nhưng mày làm ơn hứa với tao, sau này đừng bao giờ nhắc đến chuyện ăn hối lộ kia với tao nữa.
Tao không muốn vì phương thức làm người của hai đứa khác nhau mà khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè, mày có hiểu không đây?”
Thượng Thần Hi không muốn nói nữa bất mãn xoay lưng về lại chiếc xe.
Cố Thừa Luân cũng buồn