“Hôm qua bị Sở Liêm Chính mời đi, hôm nay đã bị khai trừ, hiệu suất làm việc của Chính phủ thật sự nhanh quá hả?”
“Nghe nói sáng nay ông ấy tự nộp thư từ chức mà, còn không biết điều hay sao.
Nếu tôi là sếp thì cũng cho ông ấy nghỉ sớm, để khỏi chướng mắt.”
Cố Thừa Luân rót cốc nước nghe hai đồng nghiệp luyên thuyên.
Chú Hiếu thu dọn bản vẽ và đồ dùng cá nhân vào thùng carton, chật vật bước ra khỏi văn phòng, vài bước thì đồ trên thùng chất đầy rơi tuột xuống dưới đất.
Nghe tiếng động, Cố Thừa Luân quay mặt sang nhìn, thấy hai đồng nghiệp đang nói chuyện chợt dừng lại, đi ngang qua đó.
Còn nghĩ họ tiến lại nhặt đồ phụ chú Hiếu, nhưng thoáng chốc đã đi lướt qua, phớt lờ chú Hiếu.
Vẻ mặt chú Hiếu hiện lên tia tủi hổ, có chút bất đắt dĩ ngồi xuống tự nhặt đồ lên.
Lúc này vừa hay trông thấy có bàn tay đưa ra nhặt mấy cuộn bản vẽ.
Ngước mặt lên nhìn quả nhiên là Cố Thừa Luân.
“Cảm ơn cậu...!Ở lâu mới biết lòng người, không ngờ phải đợi đến từng tuổi này tôi mới trải nghiệm được.”
“Lời đồn dễ sợ, chỉ là người ta không muốn bị kéo xuống nước một cách không minh bạch thôi.”
“Vậy còn cậu.
Cậu không sợ sao?”
“Tôi rất hân hạnh, vẫn là tôi nghĩ không thẹn với lòng.”
“Có nhiều người họ không dám bước tới, là bởi vì họ tưởng họ sẽ làm sai, và cũng vì vậy những chuỗi ngày sau này của cậu không dễ sống hơn hôm xưa đâu.
Luân à, hãy ráng đứng cho vững, mong rằng cậu...!trở thành ngoại lệ.”
...
Tan sở Cố Thừa Luân liền nhanh chóng về nhà báo tin tốt cho mẹ Cố được vui, chỉ là mở khóa cửa thì không có ai, vừa hay muốn mở điện thoại gọi cho Uông Thành thì bên ngoài nghe thấy tiếng động.
“Mấy cái túi xách đó đúng là đắt tiền quá.”
“Đó là hàng hiệu ấy mà, chỉ có những người thượng lưu mới thích mua.”
“Mẹ! Ân Hi!”
“Sau tan sở sớm vậy, hôm nay không có chạy bộ sao con.” Mẹ Cố tươi cười nói, “Mẹ và Ân Hi ăn ngỗng quay tiệm Tài Kí, có mua về cho con.
Hồi nhỏ con thích ăn ngỗng quay ở đó nhất mà.
Cứ khóc đòi cha mẹ mua cho.”
Cố Thừa Luân ái ngại nhìn sang Ân Hi, hơi gãy đầu: “Nhưng chỗ đó xếp hàng rất lâu.”
“Ân Hi có lòng, nó đã xếp hàng cả buổi.
Nhưng vì cả buổi trưa không ăn gì, mẹ và Ân Hi đã tranh thủ lúc còn nóng ăn luôn.
Đúng thực rất ngon.”
Cố Thừa Luân cười cười, nhìn xuống mấy túi đồ mua sắm trên tay Ân Hi thì lại ngỡ ngàng.
Anh kéo tay mẹ mình sang một phía khẩn trương hỏi: “Hôm nay Uông Thành có đưa mẹ đi tái khám hay không?”
“Uông Thành đột nhiên đổi ca với đồng nghiệp, cho nên đã nhờ Ân Hi đưa mẹ đi.”
“Hả?”
“Lại phiền đến em.” Cố Thừa Luân ngại ngần nhìn sang Ân Hi, “Nhưng mà đi khám bệnh đến tận giờ này hay sao? Hai người...!mua sắm đó à?”
Ân Hi mỉm cười, chỉ xuống chân mẹ Cố: “Tôi thấy giày bác gái bị mòn đế hết rồi, lúc di chuyển suýt thì trượt ngã mấy lần cho nên đưa bác ấy mua một đôi giày mới.”
Ân Hi đặt mấy túi mua sắm xuống ghế salon, còn mẹ Cố thì uể oải xoa xoa cánh tay bị trật.
Cố Thừa Luân tranh thủ đi rót nước cho hai người họ.
Lại nghe mùi ngỗng quay, trong lòng không khỏi nhảy nhót.
Mẹ Cố bên tai cứ không ngừng nói lời cảm kích Ân Hi.
“Ân Hi còn đưa mẹ đi mua thêm mấy bộ đồ lót và túi xách.
Mẹ qua đây gấp gáp, cái gì cũng không có chuẩn bị.
Vẫn là Ân Hi có lòng...!tiền mua sắm, đều là con bé trả.”
Cố Thừa Luân bồi hồi, quay sang nhìn Ân Hi.
Đúng lúc cô đưa đ ĩa gà quay và nước chấm đến cho anh.
Vẻ mặt cũng ngượng ngùng không kém.
“Vậy là tái khám từ lúc sáng sớm đến tận bây giờ, bên Dật Vĩ phải thế nào?”
“Hiếm khi tôi xin nghỉ một ngày, anh Tép Nhỏ biết là vì bác gái càng không trách cứ.
Bên đó tôi đã thu xếp, không có vấn đề gì.”
Cố Thừa Luân chỉ biết mỉm cười, sau đó quanh ra nhà khách xem tay của mẹ mình, “Bác sĩ nói thế nào, tay của mẹ bớt đau hơn chưa?”
“Đã đỡ nhiều.
Cũng không cần tái khám nữa.”
Ân Hi bên cạnh lại căn dặn: “Lúc tắm bác nhớ trùm ni long vào, đừng để thấm nước.
Hoặc là chỉ rửa mình thôi.”
“Lau mình thì được