“Ô hô, không ngờ có ngày danh thiếp của Lôi Kình tôi cũng lấy tới tay chứ! Thật là hay quá!”
Lăng Minh cầm tấm danh thiếp hôn mạnh vào đó một cái, vẻ mặt phấn khích.
“Cậu đã quá say rồi!” Thượng Thần Hi vừa lái xe vừa nhìn sang bộ dạng Lăng Minh bên cạnh không khỏi buồn cười.
“Say cái gì mà say.
Khi dễ tôi ư? Cái này gọi là tới nơi tới chốn mà thôi...!Này Tép Nhỏ à! Thật lòng cảm ơn đó nha.”
“Còn cảm ơn sao, nếu không phải con rủ cậu đi chơi bài thì đâu có bị thua nhiều như vậy.”
“Khờ quá đi...!Thua tiền ư? Chỉ cần là tôi cam lòng tự nguyện.
Vả lại, mấy chai rượu của ông chủ, chai nào chai nấy ngon nức lòng như thế.
Tối nay tôi uống nhiều như vậy thì tính ra được lời từ chỗ ông chủ của cậu rồi.”
Thượng Thần Hi cười cười, “Vậy cũng phải, ông Lôi rất là hào phóng với cấp dưới của mình.”
Lăng Minh chợt thở dài, “Cậu thì ngon rồi, cặp được bến đỗ tốt, được ăn được uống thỏa chí...!Về chuyện đầu cơ chắc cũng được lời lắm ha.”
Thượng Thần Hi tỏ ra không được vui lắm, hơi trầm giọng đáp: “Được giao thiệp với mấy ông chủ như thế đúng là có nhiều cơ hội kiếm tiền...!nhưng mà vô dụng thôi, con thì không có nhiều tiền dư giả để đi đầu tư.”
Lăng Minh gật gù, có ý tán đồng: “Chuyện này thì đương nhiên rồi.
Cho dù là vàng thật bạc thật cũng đâu có chuyện tự bò vào trong túi của mình đâu chứ?”
“Đúng vậy, không có ra sức và châm vốn thì đâu có được thêm hoa hồng.”
Lăng Minh ngồi thẳng dậy, vẻ ngà ngà say khi nãy đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ông nghiêm túc nói với Thượng Thần Hi: “Này, tán dóc nãy giờ rồi bàn chuyện gì đó thực chất hơn đi.”
“À, con biết chỗ ông Lôi hốt mấy lô nhà chỗ Vĩnh thị về, và định là ném cho người của mình để thu mua nội bộ của họ.”
Lăng Minh kinh ngạc, hơi nhíu chân mày nói: “Là tòa nhà cũ ở đường CDD? Cái tòa nhà này đám Kinh Lí nói là tháng sau sẽ bán ra đó.
Ông Lôi thực sự có nhà cho mua nội bộ không? Nếu mà có, thêm 30% cũng có người đến giành mua đó mà.”
“Vậy thì làm sao, vừa rồi đã nói là không có tiền dư giả kia mà.
Nếu mà có thì trước đó đã cho thằng Luân mượn rồi.
Cái giá này chắc là mình không có phần.”
Lăng Minh trầm ngâm, trong đầu không ngừng nổi lên những suy nghĩ.
...
Uông Thành cầm hai tập hồ sơ đi đến chỗ cabin Cố Thừa Luân đang ngồi đợi, khẩn trương nói: “Luân! Tao đã mở ra tài khoản định kì, bán hết chỗ ngoại tệ của mày.”
“Chỗ vay vốn cá nhân đã phê rồi hay chưa?” Cố Thừa Luân vừa đặt bút kí tên vừa hỏi Uông Thành.
“Phê rồi, hai ngày nữa sẽ có tiền chuyển vào tài khoản.”
Uông Thành liên tục gõ máy tính lẩm nhẩm một hồi thì ngước lên nhìn Cố Thừa Luân và nói: “Thêm 1 triệu chỗ cậu út nữa, thì chỉ xấp xỉ 2 triệu 500 nghìn thôi...!Luân! Mày hầu như rút cạn tài sản, làm sao tìm thêm 500 nghìn nữa?”
Cố Thừa Luân rũ mắt, sau đó tỏ ra thoải mái nói: “Tao cho tu sửa chiếc xe, chắc gom được 100 nghìn.
Tao dự tính...!sẽ thế chấp căn nhà.”
Uông Thành bàng hoàng: “Mày đã nợ chồng thêm nợ rồi, chỗ tiền mượn cậu út cũng tính lãi...!mày nhắm sẽ trả nổi hay không? Hằng tháng...!số tiền nhân lên khủng khiếp lắm.
Mày sẽ nợ nần cả đời đấy.
Lương nhà nước đâu có được bao nhiêu.
Hay là...!nói với cậu út, khoan hãy tính lãi đi.
Chỗ ruột thịt với nhau sao còn phải lấy lãi nữa chứ?”
“Tao biết mày quan tâm cho tao.
Cậu ấy cho tao mượn tiền đã cảm tạ trời đất rồi...!Tao sẽ cố gắng xoay sở.
Đâu có chết đói được, có phải vậy không?”
Uông Thành muốn cười cũng cười không nổi.
“Anh Thành à, sổ trương mục của anh Cố đã đánh ra rồi nè.” Một đồng nghiệp nữ đi đến nói với Uông Thành.
Uông Thành mở ra kiểm tra, càng xem càng nhíu chặt chân mày, nghi ngại thốt lên: “Mày có chắc là...!hôm nay cậu út chuyển tiền cho mày hay không?”
Cố Thừa Luân giật mình đón lấy quyển sổ mở ra xem, trố mắt kinh hãi: “Cái gì...!không thể nào đâu, cậu ấy hứa rất chắc chắn.”
Tuy nhiên, bên trong không hiển thị giao dịch nào, cũng không có thêm 1 triệu vào tài khoản.
Cố Thừa Luân tái mặt.
Bất giác nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
“Không phải bị quên chứ? Nhưng chuyện hệ trọng như vậy, có ngủ cũng phải trằn trọc đó mà.” Uông