Doãn Ân Hi nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 11 giờ tối.
Quán mì không còn khách, vẫn mở đèn, chú thím Uông thẩn thờ, Uông Thành càng ngây ngốc.
Trong tia mắt bọn họ, thê lương bao trùm.
Doãn Ân Hi xem nồi cháo, lắm lúc nhìn ba người họ mà thở dài.
“Cha mẹ, hai người phải đứng ra lo liệu tang lễ chú Cố chu đáo nhé! Nó một thân một mình như vậy, không biết chống đỡ nổi không? Còn có công ty của cha nó.”
“Mẹ biết rồi.” Thím Uông thều thào trong miệng, sau đó như chợt nhớ ra điều gì thì chạy đến chiếc điện thoại trên bàn, lục tìm các mảnh giấy.
“Bà tìm gì đó?”
“Tôi phải gọi báo cho mẹ thằng Luân một tiếng.
Dù sao cũng từng là vợ chồng với nhau, huống hồ thằng Luân đang trong lúc đơn độc.”
Ông Uông nghe vậy cũng chạy đến tìm giúp vợ một tay.
Doãn Ân Hi đại khái nghe qua có thể đoán biết, ông Cố trước nay là gà trống nuôi con, sớm đã ly hôn với vợ.
Nghe tiếng động ngoài cửa, Doãn Ân Hi bước ra khỏi bếp, muốn là thông báo quán đã đóng cửa thì chạm mặt phải một cô gái xinh đẹp tựa thiên sứ, đường nét sắc sảo kiêu kỳ, mà trang điểm cũng rất tỉ mỉ...!Phải nói là, cô ấy từ nơi dạ tiệc chạy đến đây.
“Chú thím Uông! Chào ạ...!Anh Thành! Tôi đến nhà không gặp Wallace.”
Uông Thành giật mình quay qua, khẽ thốt lên: “Helen!”
“Wallace thế nào rồi?”
“Nó ngủ lại ở nhà Tép Nhỏ.
Cô ăn diện thế này thì đừng nên chạy đến gặp nó.
Nó đang lúc kích động khổ sở, cô còn có tâm hồn dự tiệc.” Uông Thành đứng dậy trừng mắt, gương mặt cơn cơn như tên lưu manh.
Nhìn muốn nuốt chửng Helen mới hả dạ.
Doãn Ân Hi vội lay cánh tay Uông Thành khẽ nhắc nhở: “Anh đừng nặng lời như thế.”
Helen không nói gì, chết lặng đứng đấy.
Doãn Ân Hi thấy vậy không đành lòng liền nhẹ nhàng nói lời an ủi với cô ấy: “Tôi có nấu cháo nghêu, chị mang qua chỗ anh Thần Hi khuyên anh Luân ăn đi nhé.
Anh ấy trong lúc yếu đuối chắc chắn cần chị nhất.”
Nói rồi Ân Hi hối hả trở vô trong bếp, Helen nhìn theo bóng lưng cô gái xa lạ ấy trong lòng lại bàng hoàng ngổn ngang.
Cô ngước mắt nhìn Uông Thành, ủ rũ không biết nói gì thêm, chỉ thấy anh ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người gục đầu xuống bàn.
Cố Thừa Luân nghe lồ ng ngực quặn thắt, bật người tỉnh dậy, ánh đèn ngủ lờ mờ trước mặt.
Mọi thứ là sự thật...!Tại sao không phải là mơ?
“Cha!” Cố Thừa Luân cuối cùng cũng gục mặt xuống hai đầu gối bật khóc, như một đứa trẻ.
Thượng Thần Hi đưa tay lên muốn mở đèn sau đó lại do dự không mở, anh nằm cạnh bên vỗ nhẹ lên vai thằng bạn.
“Tại sao lại là cha của tao? Mày nói cho tao biết đi, tại sao thượng đế lại chọn ông rời đi trong lúc này?”
“Luân! Mày phải mạnh mẽ chấp nhận sự thật này.”
“Tao và cha ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui cười...!Vừa mới nãy thôi tao còn trêu ông mấy câu, chuyện đến thật đáng sợ.”
“Mày ăn chút gì không?”
Cố Thừa Luân lắc đầu, trong khoảng tối mông lung, chỉ nghe được hơi thở nặng nề của chính mình...!“Tao có thể phá sản, không còn một xu dính túi.
Tao có thể đột ngột mất tất cả và đương đầu, nhưng tao không thể mất đi cha...”
Ông Nghiêm lớn và ông Nghiêm nhỏ cả đêm không ngủ được, nghe động tĩnh cũng mở đèn thức dậy, đi đến phòng của Thượng Thần Hi xem thử.
Lại nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa liền vội vàng chạy ra xem là ai đến giờ này.
“Helen!” Ông Nghiêm nhỏ ngỡ ngàng gọi.
“Con có mang cháo đến, mọi người cùng ăn nhé! Wallace...!còn thức không?”
Ông Nghiêm nhỏ đóng lại cánh cửa chỉ biết thở dài.
Thượng Thần Hi bước ra khỏi phòng nhìn Helen vài giây thì đi đến cầm giúp hộp cháo múc ra tô.
Helen cầm khay cháo đi vào trong căn phòng nhìn Cố Thừa Luân ngây ngốc như một đứa trẻ.
Thượng Thần Hi sau lưng giúp cô đưa tay bật công tắc đèn nhưng không có ý cùng trở vô trong.
Tất cả đều nhìn nhau như vậy im lặng.
“Anh ăn cháo nhé!”
Cố Thừa Luân giống như điềm