Thượng Thần Hi vốn là thanh niên to khỏe, dáng dấp cao ngời ngợi cùng bờ vai rộng vững chãi.
Sức khỏe tốt là vậy nhưng công việc mới chưa thích ứng đã rút đi sức lực của anh rất nhiều.
Lúc tan sở chỉ muốn uống một tô canh lớn, và lăn đùng ra ngủ một giấc dài.
“Anh Thượng! Về rồi sao?”
“À Phải.
Sau này cứ gọi tôi là Tép Nhỏ đi, không cần khách sáo.
Nghe cô gọi ‘anh Thượng’ thật chẳng quen tai.”
Doãn Ân Hi khựng lại, nhanh nhẹn rót cho anh ly nước đá đầy.
Chú thím Uông bận rộn bán mì cho khách chỉ qua loa chào hỏi Thượng Thần Hi mấy câu.
“Anh dẫu sao cũng là ông chủ của tôi.
Gọi anh như vậy tôi e không được tôn trọng cho lắm.
Vậy tôi gọi anh Thần Hi nhé!”
“Được.
Tùy cô.
Sổ sách đâu?”
Doãn Ân Hi chuẩn bị mọi thứ đưa đến trước mặt Thần Hi, sau đó nghe thím Uông gọi liền tháo vác đi phụ giúp quán mì với họ.
Thượng Thần Hi nhìn hóa đơn mà ngạc nhiên, xem ra Dật Vĩ cũng đâu vào đấy lắm.
Bán đi nhiều thiết bị hộ gia đình đều đặn, không tính là thất bát như anh nghĩ.
Anh xem qua rất tập trung, ký hết các hóa đơn thanh toán.
Bất giác lại quay mặt nhìn về thân ảnh mảnh mai kia đang nhanh nhẹn bưng bê hối hả.
Cô ấy rất nhiệt thành.
Thượng Thần Hi nhớ lại công việc ở công trường có chút uể oải, anh ngẫm nghĩ còn phải bắt chuyện với đám người thô lỗ ở đó ra sao.
Anh đang lúc học hỏi, không thể cứ nhìn họ làm rồi học theo được.
Dù sao cần phải nghe họ thuyết giảng.
Thằng Luân lại không thường xuyên ở đó chỉ dẫn cho anh mọi việc lặt vặt được.
“Nghĩ gì mà tập trung vậy?” Cố Thừa Luân vỗ nhẹ vai khẽ mỉm cười.
“Sớm thật ha.
Thằng Thành còn chưa đến.”
“Tao không có hẹn với Helen.”
Thượng Thần Hi nhếch môi cười giễu, cố ý tỏ ra vẻ mặt chê cười.
Cố Thừa Luân không để ý chỉ đánh nhẹ vào bả vai thằng bạn, vu vơ giải thích.
“Cô ấy sắp mở party, đi xem nhà hàng thiết đãi để đánh giá bày trí.”
“Quen bao năm, nhàm chán đó mà.
Tụi bây quanh quẩn cũng chỉ có vậy.
Phụ nữ phiền toái lắm...”
Thượng Thần Hi đang nói thì im bặt, nhìn hai bát canh mà Doãn Ân Hi vừa đặt xuống.
Anh thoáng ngước mắt nhìn cô rồi vớ tay đưa trả lại sổ sách, tránh không bị đồ ăn làm bẩn.
“Nếu ai cũng học mày không dính vào nhau phụ nữ mới gọi là yên bình.
Cứ như vậy, không có sinh con đẻ cái, nhà đất xây lên trống không rồi.
Cái mà tao và mày phân tích trước đó...”
“Mày đừng hùa theo cô ấy chọc cười tao...!Thật là...” Tép Nhỏ khẽ cười, nam tính và hào sảng, thu hút vô cùng.
Doãn Ân Hi nhìn đến có chút ngượng ngập.
“Chà! Nói gì mà tất cả đều cười như vậy? Ân Hi lại đỏ mặt?”
“Không có.” Doãn Ân Hi lập tức phủ định.
Cô xoay lưng đi thật nhanh.
Uông Thành nhún vai, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh hai thằng bạn.
“Bàn tiếp đi, chuyện gì thế? Hôm nay Lôi thị có cuộc giao dịch khẩn, làm cả Ngân hàng phải bận tăng ca.”
“Chú thím Uông bận rộn như vậy mày qua đó phụ một tay đi, lắm chuyện.” Thượng Thần Hi thẳng thừng cắt đứt ý tò mò.
Uông Thành khựng lại, hơi sượng sùng đứng dậy rời đi.
“Tao muốn hỏi về bê tông, vì sao bê tông phải trộn sắt thép.
Vả lại khác với những bức tường bình thường như thế nào chứ?”
“Là thế này, khi bê tông cứng lại sẽ mất đi tính dẻo dai, cho nên phải trộn vào sắt thép.
Trong một căn nhà cần phải có những bức tường kiên cố, nếu đập vỡ đi căn nhà sẽ sập.” Cố Thừa Luân lấy ra một bản vẽ công trình chỉ tay vào những đường đen đậm nét.
“Vấn đề khi khách thuê muốn thiết kế lại căn nhà, sẽ đập tường để mở rộng không gian, mày phải nhìn vào bản vẽ, nên biết là bức tường nào là tường bê tông kiên cố.”
“Còn nữa...”
“Luân! Mẹ tao gọi...” Uông Thành kêu lớn.
Thím Uông đứng chỗ quầy phục đang nghe điện thoại vẫy tay hối hả, vẻ mặt căng thẳng.
Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi đứng lên tiến lại phía họ xem có chuyện quan trọng gì.
“Luân!” Thím Uông thả điện thoại xuống, nhìn Cố Thừa Luân mặt căng ra hốt hoảng, môi mấp máy: “Ông Nghiêm lớn