Helen mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn sang Lục Tuấn bên cạnh, lời nói thốt ra đặc biệt quyến rũ: “Đêm nay nhìn anh thật dễ thương.
Tôi không muốn về nhà.”
“Hả?”
“Tôi không muốn về nhà.”
“Helen! Hy vọng là em nói ra những lời này không phải vì say đến mất tỉnh táo.”
“Nhìn tôi giống kẻ không còn tỉnh táo hay sao?”
“Vậy được.”
Lục Tuấn đánh vô lăng, chủ ý rẽ sang làn đường khác, vẻ mặt thản lặng hiện lên tia phấn khởi.
Bầu trời sao sáng, cảnh đêm như say.
Không ai là không muốn được chìm đắm.
Tuy nhiên đêm nay Cố Thừa Luân lại không ngon giấc, những giấc mơ rời rạc cứ không ngừng ám ảnh anh.
Cố Thừa Luân giật mình thức giấc, mồ hôi đẫm trên trán, còn tưởng rằng bản thân đã bị chém chết trong giấc mơ.
Anh nhìn ngọn đèn tường, nước mắt bất ngờ không kìm được chảy xuống.
Cha ra đi vội vã, mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi đã đảo lộn hoàn toàn.
Anh đi trên đoạn đường này khó khăn đến vậy.
Cố Thừa Luân cố gắng ép chính mình đi vào giấc ngủ nhưng đến 3 giờ sáng vẫn giật mình bừng tỉnh.
Gương mặt lấm lét ghê rợn của tên cướp cứ hiển hiện trước mặt anh đòi mạng.
Hắn khinh bỉ lòng trung thực và nguyên tắc làm người nhàm chán của anh.
Tiếng r3n rỉ trước khi chết ấy vẫn rõ rệt vang lên bên tai.
Cố Thừa Luân không thể trốn tránh đi vào giấc ngủ.
Anh xuống giường quyết định đi tắm.
Trời còn tờ mờ sáng, Cố Thừa Luân thay vào bộ đồ thể thao chạy bộ xuống phố như mọi khi.
Nhưng lần này anh cố ý đi về đoạn đường khác.
Anh cứ chạy, âm thanh kịch liệt đánh đấm đêm hôm đó vẫn quấy nhiễu tâm trí anh, đến khi anh quyết định rẽ vào chính con hẻm đó.
Anh bất động, thôi thúc chính mình bước vào.
Anh muốn đối mặt với sự thật, anh biết rằng anh không thể trốn tránh.
Cả người anh lạnh buốt, nhưng mồ hôi lại từng đợt chảy xuống khắp người.
Cố Thừa Luân nghe được hơi thở nặng trĩu dần, đầu óc trở nên choáng váng.
Cảnh trí xung quanh mờ dần, cho đến khi bóng đen che khuất.
Cố Thừa Luân ngã gục xuống đất, ngất lịm đi.
...
“Mày ngồi xuống ghế chờ đi, chờ y tá gọi tên tao sẽ lấy thuốc giúp mày.”
“Cảm ơn.”
Cố Thừa Luân và Uông Thành ngồi xuống ghế.
Vẻ mặt cả hai đều ủ rũ.
“Mày thật sự không cần nhập viện theo dõi ư? Mày trước nay khỏe mạnh lắm mà, chỉ sốt và tụt huyết áp thôi đã ngất xỉu như vậy...!khiến tao lo lắng thực sự.”
“Sợ tao bệnh nan y à? Yên chí đi, tao tự biết sức khỏe của mình.”
Uông Thành nhíu chặt chân mày, không khỏi thở dài, “Thời gian này chuyện không hay cứ ập tới, tao biết mày rất áp lực và mệt mỏi.”
“Tao không sao.
Mày không đi làm à?”
“Tao xin nghỉ nửa buổi rồi.”
“Lại phiền hà đến mày.”
Cố Thừa Luân ôm trán, đúng lúc này nghe tiếng bước chân di chuyển tới gần, có vẻ khẩn trương.
Nhưng anh không ngước mặt lên nhìn.
Bên tai nghe được giọng nói trong trẻo của Doãn Ân Hi.
“Anh Luân! Anh không sao chứ ạ?”
“Vừa nghe thằng Thành gọi tao và Ân Hi liền chạy đến đây.
Ngất xỉu ư? Mày bệnh gì?” Thượng Thần Hi lên tiếng hỏi.
Cố Thừa Luân tỏ ra phiền chán đứng bật dậy, “Tao không sao, mọi người đừng tỏ ra dồn dập bận tâm như thế.
Để tao được yên tĩnh đi.” Cố Thừa Luân quay phắt người bỏ đi, Uông Thành giật mình vừa muốn đuổi theo liền bị Thượng Thần Hi níu giữ lại.
“Để Ân Hi theo nó khuyên giải được rồi.”
Cố Thừa Luân đi một mạch ra khỏi bệnh viện, Ân Hi phía sau kịp thời đuổi theo anh, trong lòng hết sức lo lắng nói:
“Chúng tôi chỉ quan tâm anh, anh đừng khó chịu như vậy.
Anh Thần Hi vừa rồi bận việc kí hợp đồng, nhưng hay tin anh ngất xỉu rất nóng lòng...”
“Tôi biết.”
“Anh vẫn còn trách anh Thần Hi, anh có khó chịu gì cứ trút lên người tôi đi.” Cố Thừa Luân dừng bước, đau lòng nhìn qua vẻ mặt ủ dột của Doãn Ân Hi và cười buồn.
“Tôi không muốn khó chịu với em.”
“Nhưng anh...!vẫn trách tôi đúng không? Xin lỗi, thời gian vừa qua bao nhiêu việc xảy ra với anh, nhưng tôi lại vô ý góp phần gây ảnh hưởng tâm trạng của anh.”
Cố Thừa Luân buồn bã, không hiểu sao Ân Hi có thể tự nhận hết về bản thân như thế, có thể cô ấy nghĩ anh khó chịu vì vừa rồi nghe được cô nói lời bênh vực cho Thượng Thần Hi.
Anh