“Nếu như chỉ là vấn đề tiền bạc thì không phải là vấn đề, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là vụ đánh người ta.
Hôm nay anh Thần Hi đã đến sở cảnh sát, nghe nói bên đó đã chính thức lập hồ sơ khởi tố Wallace.
Nếu bị buộc tội hình sự sẽ có tiền án, đến lúc đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho tương lai anh ấy sau này.”
Windy vừa rửa bát vừa phân tích vấn đề cho Ân Hi được rõ, lúc dứt lời nhìn qua đã trông thấy sắc mặt trầm buồn của cô bạn.
“Thời gian này anh ấy gặp nhiều chuyện như thế, tôi còn nói lời từ chối anh ấy, trong lòng tôi thật sự vì chuyện này không hề dễ chịu.
Chính tôi cũng không biết làm sao hơn.” Ân Hi cúi mặt nói.
“Cho dù bạn có ôm hết sự việc này vào người thì cũng không thể thay đổi tình hình, vả lại với tính cách của Wallace, anh ấy sẽ không thích đối phương thương hại và bố thí.”
“Ý tôi không phải vậy.”
Cả hai lau sơ trên bếp rồi cùng ra ngoài phòng khách xem tivi, Windy mở gói snack ra nhâm nhi, vu vơ nói:
“Mặc dù với sự chân thành của Wallace bị bạn chối bỏ, bản thân mình có chút không đồng tình.
Nhưng cũng phải nói, trong sự việc này bạn đã thẳng thắn.”
“Bấy lâu nay mình chỉ đơn thuần xem anh Luân là một người bạn, sự ái mộ của mình dành cho anh ấy cũng không phải là loại cảm tình trai gái thông thường.
Mình rất hiểu, cho nên không muốn mơ hồ khiến đôi bên sau này nảy sinh gút mắc không đáng có.”
“Hay là do bấy lâu bạn không quên được anh Thần Hi.”
Ân Hi khựng lại, giành lấy gói bánh snack về tay mình, vẻ mặt ủ dột, “Mình không muốn nghĩ đến chuyện không có kết quả.
Huống hồ bây giờ mình và anh Thần Hi là đồng nghiệp, làm việc cùng nhau, trao đổi rất tốt, đối với anh Luân càng như vậy.
Cho nên tôi rất trăn trở thái độ xử người xử việc của mình có vấn đề khiến cho mình mất đi những người bạn thân.
Tôi không dám nghĩ, anh Luân có thể vì mình chịu tổn thương.”
“Bạn thực sự ăn năn và tự trách chỉ vì bản thân thấy có lỗi với Wallace thôi sao? Tại sao bạn không thử nhìn ở khía cạnh khác, lần này bạn buồn phiền như vậy, rất có thể vì chính bạn lo lắng cho Wallace không đơn thuần là sự lo lắng của một người bạn thông thường.”
Ân Hi khựng lại, nhíu mày trách cứ: “Windy! Bạn lại nói lạc đi đâu rồi.”
“Ây da! Bạn tự mình suy nghĩ cặn kẽ lại đi, không ai giúp bạn thông suốt bằng chính bạn đâu.
Càng không ai cảm nhận được tâm tư ẩn sâu bên trong bạn.
Vào cái đêm bước vào trong căn nhà, thiết kế và bày trí đều dựa trên phẩm vị của bạn.
Bạn không chút nào cảm động hay sao? Đổi ngược lại là mình.” Windy khẽ che miệng cười, sau đó giật lại gói bánh snack trong tay Ân Hi.
“Bạn đừng cứ ăn liên tực như vậy, ngày mai lại giả vờ đau họng, lánh mặt mọi người và trốn ở trong nhà đúng không?”
Ân Hi nhíu mày, đưa tay muốn đòi lại gói bánh, “Cứ để mình ăn đi.”
“Muốn ăn cho nhiều vào để thành cô béo, khiến Wallace chê bạn đúng không?”
Ân Hi ôm chiếc gối trên ghế salon, vẻ mặt ủ rũ, “Tôi không có tâm trạng nói đùa với bạn đâu.”
Windy cất gói bánh sang một bên, khẽ thở dài một tiếng: “Cậu đừng tự lừa dối chính mình nữa, chấp nhận một người thực sự khó khăn đến độ này hay sao?”
Ân Hi ngây người ngước nhìn Windy chằm chằm, câu nói này tựa hồ chính Cố Thừa Luân đã thốt lên tương tự với cô.
Cô rất xót xa, không hiểu chính mình thực sự nghĩ gì nữa, cô ngốc nghếch và cố chấp quá!
...
“Tôi biết làm gì rồi.”
“Tôi muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, tôi không muốn thời gian sau bọn anh lại nói đến chuyện tiền bạc không đủ, tới đây ăn nói lung tung nữa.”
Thượng Thần Hi đưa gói tiền mặt vào tay một tên đại ca xăm trổ.
Sau đó đợi hắn rời đi, Uông Thành lo sợ nói khẽ với Thượng Thần Hi đang ngồi nhâm nhi cà phê.
“Tép Nhỏ, tao thấy chuyện này giải quyết như vậy dường như không được hay lắm.”
“Mày có cách hay hơn sao?”
Uông Thành nhăn mặt im lặng.
Thượng Thần Hi lại nói: “Bây giờ không lấy tiền bịt miệng bọn lưu manh đó chẳng lẽ đứng nhìn thằng Luân ngồi tù.”
“Nhưng đám người đó có tin tưởng được không?” Uông Thành hoang mang cực độ, làm chuyện phạm pháp quả nhiên không thể mạnh miệng ưỡn ngực và có phong thái tự tin được như Thượng Thần Hi.
Anh vẫn rất nhút nhát đối với mấy loại chuyện như thế này.
Thượng Thần Hi đặt tách cà