“Gần đây công việc thế nào?”
“Lần trước ông Bằng có giới thiệu các trưởng làng cho tôi quen, đất đai ở đó hiện giờ cũng đang bàn bạc.
Còn vụ làng Di cũng bàn gần xong rồi.”
Lôi Kình buông đũa, nhìn chỗ thức ăn trên bàn cảm thấy không được ngon miệng, “Bàn gần xong tức là chưa xong.”
Thượng Thần Hi hơi khẩn trương, “Ông Lôi cứ yên tâm tôi sẽ theo dõi sát hơn.”
“Tôi biết cậu làm việc luôn tập trung, nhưng tên nhà quê họ Bằng này đang giở trò, tôi tạo cho hắn lợi ích hắn cần phải có trách nhiệm giao đủ đất cho tôi, cho nên khi làm việc cậu có quyền đảo ngược lại đòi hỏi hắn.”
“Tôi đã hiểu ý của ông.”
Simon từ ngoài cửa đi vào, “Ông Lôi! Thực đơn ký xong rồi, nhờ ông xem qua.”
Lôi Kình đón lấy nhưng rất nể mặt giao cho Thượng Thần Hi xem trước, “Tép Nhỏ! Cậu coi đi.”
Thượng Thần Hi nhìn cả đống sơn hào hải vị trong thực đơn thì tối mặt, ái ngại nói, “Ông Lôi à, về chuyện ăn uống tôi không có am hiểu cho lắm.”
Lôi Kình tươi cười nói, “Đó là bạn thân của cậu, khẩu vị nó thế nào chắc là cậu rõ nhất.” Lôi Kình lại quay sang phía Simon và hỏi, “Thứ năm 8 giờ lịch thế nào?”
Simon trả lời:
“Lịch trống thưa ông Lôi, còn về người nọ, công việc ở chính phủ chắc không có chuyện về tan ca trễ đâu.”
Lôi Kình lấy chén canh tổ yến tự nhiên thưởng thức, thong thả nhắc nhở Thượng Thần Hi, “Cứ bảo bạn cậu thoải mái, cứ xem như chỗ người nhà dùng cơm với nhau, không có gì phải khẩn trương.”
Thượng Thần Hi đổi sắc, lo lắng phân trần, “Ông Lôi! Thằng bạn của tôi tính khí hơi kì quặc một chút, nó không thích náo nhiệt, chuyện lần trước tôi đã làm bao nhiêu việc vẫn không khiến nó lay động, tôi nghĩ ông đừng trông chờ vào nó.”
Lôi Kình lập tức nghiêm mặt, dừng muỗng nói, “Tôi không trông chờ vào ai cả, tôi chỉ muốn quen thêm một người bạn, nếu cậu thông cảm cho nó, vậy thì thôi.”
...
“Mày nói thật sao?” Uông Thành ném túi hồ sơ trở lại bàn, vẻ mặt căng thẳng.
“Nhìn mặt tao giống đùa sao?”
Uông Thành không ngại biểu lộ bất mãn đối với Thượng Thần Hi, “Tao đã làm nhiều vụ cho mày rồi, giờ mày muốn thu mua đất hay đổi sang nghề cho vay đây?” Uông Thành vội xua tay không ngừng, “Thôi đi, tao không làm.”
“Lúc trước mày làm cố vấn đầu tư vẫn giúp tao được nhiều vụ thế chấp đất, nói gì đến phần cho vay.” Thượng Thần Hi lại ném túi hồ sơ đến trước mặt Uông Thành.
“Tao lén làm cả thôi, nếu không phải vì đám nhà quê bên Tân Giới của mày chịu trả nợ định kỳ thì tao không có liều lĩnh làm giúp mày đâu.” Uông Thành dứt khoát ném túi hồ sơ đó trở về chỗ Thượng Thần Hi lần nữa.
Thượng Thần Hi thở dài, “Cũng như mày nói họ chịu trả lãi định kỳ, sợ cái gì chứ?”
“Có nhiều chuyện phải chú trọng đến nguyên tắc, nếu cấp trên khiển trách tao không biết phải giải thích như thế nào nữa?”
Thượng Thần Hi rời ghế đi về phía Uông Thành, từ tốn thuyết phục, “Thành à, đám nhà quê đó chỉ biết tham cái lợi trước mắt, bây giờ mình cho họ chút lợi ích, sau này sẽ thu về lợi nhuận gấp 10 lần.
Yên tâm đi, phía Lôi thị đã bàn thảo dự án này gần xong rồi, không kéo dài đâu?” Thượng Thần Hi vớ tay lấy túi hồ sơ nhét vào người Uông Thành, như thể ép buộc.”
Doãn Ân Hi bên ngoài cửa gõ ‘cốc cốc’ hai tiếng thì bước vào, “Tôi sẽ sang văn phòng luật sư của Windy lấy về số khế ước, khi quay về công ty đã đến giờ nghỉ trưa, hai người có cần tôi nhân tiện mua cơm ở nhà hàng về cho hai người luôn không?”
Uông Thành siết chặt túi hồ sơ, ủ rũ rời đi, “Anh không ngon miệng, bye.”
Doãn Ân Hi bất ngờ, nhìn sang Thượng Thần Hi hỏi thăm, “Anh ấy bị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu, lát nữa anh cũng phải đến Lôi thị, em ăn cơm một mình đi.”
“Ờ.”
“Còn nữa, ông Lôi bảo anh mang dây chuyền kim cương đi sửa, có lẽ hôm nay phía cửa hàng làm xong rồi, em mang hóa đơn này đến đó lấy về giúp anh giao lại cho ông Lôi.” Thượng Thần Hi lấy tờ giấy trong túi ra cho Ân Hi.
Cô nhận lấy, sau đó liền ra khỏi văn phòng, lúc ngang qua cabin thư ký thì