Cố Thừa Luân theo tin nhắn trong máy của Uông Thành, xác định chuyện nó và Thượng Thần Hi đã làm cho anh, anh đi đến sở cảnh sát trình diện.
Vừa đến đã trông thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Uông Thành ký vào thủ tục lời khai.
Thượng Thần Hi ngồi hàng ghế chờ quan sát, biểu cảm cũng không tốt hơn.
Cố Thừa Luân vừa đến đã được cảnh sát cho mời ngồi và đưa khẩu cung cho anh xem.
Uông Thành rất khẩn trương chạy đến nhìn anh từ trên xuống dưới, lo lắng bảo: “Phải mày không vậy, bác sĩ bảo nghỉ ngơi nhưng mày còn cố chấp thi chạy marathon với người ta.
Giải thưởng quan trọng vậy sao?”
“Tao không sao, mày đừng lo quá.”
Uông Thành buộc phải tránh qua một bên cho cảnh sát làm việc.
Sau đó di chuyển về hàng ghế chờ ngồi cạnh Thượng Thần Hi.
Cả hai hồi hộp quan sát Cố Thừa Luân, không khỏi lo lắng phập phồng.
“Anh Cố Thừa Luân! Anh kể lại lần nữa đi, vào 6 giờ chiều hôm trước đã xảy ra những gì.”
Cố Thừa Luân nhìn thẳng vào mắt vị cảnh sát, điềm tĩnh trả lời: “Hôm đó tôi lái xe đến Vịnh Nước Nhỏ, thấy đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu đỏ cho nên dừng xe lại.
Nhưng vì xe phía sau chạy sát quá đã đụng vào đuôi xe của tôi.
Tôi xuống xe cãi lý với người đó, nhưng trông thấy bản số xe của tôi bị hư hỏng, cho nên trở lại xe lấy mỏ lết ra bắt ốc lại cho ngay ngắn.
Đúng lúc đó tôi vô ý trượt chân, đập trúng vị tài xế kia mà thôi.
Tôi thực sự không cố tình đánh người.”
Uông Thành và Thượng Thần Hi thậm chí đều ngây dại, không dám tin Cố Thừa Luân có thể trôi chảy nói ra những lời này một cách bình tĩnh.
Đợi khi Cố Thừa Luân ký tên hoàn tất các thủ tục, cả ba lái xe ra về, ghé lại quán ăn của chú Kiên dùng bữa.
“Sườn xào chua ngọt, càng ghẹ hấp, ốc móng tay rang me, nói chung món nào ngon và đặc sắc cứ mang hết ra đi.”
“OK, sẽ có nhanh thôi ạ.”
Thượng Thần Hi nhìn vẻ mặt thư giãn của Uông Thành thì bật cười, “Làm gì phô trương dữ vậy.”
“Mày sợ nóng thì cứ uống thêm vài chai bia, không ai chê thức ăn ngon đâu.”
Thượng Thần Hi bĩu môi cười khì một tiếng, ánh mắt hướng về phía Cố Thừa Luân.
“Thằng Luân mới bớt bệnh, mày lại bắt nó uống bia sao?”
“Tao không sao, uống một ít vẫn được.
Đang lúc cao hứng mà.” Cố Thừa Luân mỉm cười và nói.
Lâu rồi mới thấy Cố Thừa Luân thả lỏng bản thân như vậy, Uông Thành và Thượng Thần Hi rất mừng trong lòng.
“Bữa nay tao đãi, ăn uống no say nha!” Uông Thành hồ hởi nói.
Thượng Thần Hi lần nữa bĩu môi tức cười: “Rộng rãi quá ha.”
“So với số tiền mày bỏ ra cho đám người kia thì có đáng gì đâu, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.”
Cố Thừa Luân nhìn qua Thượng Thần Hi, chậm rãi hỏi: “Mày tốn bao nhiêu tiền bịt miệng bọn người đó vậy?”
“Sao hả? Lại muốn tính sòng phẳng với tao à?”
“Này, hai vị đại ca, có thể nể mặt tao một lần được không? Bây giờ thiên hạ thái bình không sứt không mẻ, đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”
Cố Thừa Luân quay sang an ủi Uông Thành: “Yên tâm đi, nếu tao thực sự tính toán, lúc nãy ở sở cảnh sát đã không nói ra như vậy.”
“Mày còn nhắc, khi đó ở sở cảnh sát mày mặt lạnh lắm, làm tao run muốn chết, sợ mày điên đến nỗi không chịu đổi lời khai.”
“Ngu gì có thể ngu, tao vẫn biết phải nên lèo lái mà.”
“Nhưng lúc trước mày khẳng khái hơn nhiều.” Thượng Thần Hi nghiêm mặt nghị luận.
Cố Thừa Luân lại rất thản nhiên đối đáp: “Bản thân tao là đương sự, nếu như tao không đổi lời khai thì những gì thằng Thành nói sẽ bị phía cảnh sát buộc tội nó.
Tội gì tao kéo nó vào cuộc.
Thành thật mà nói, mày cũng không muốn tao nói thật.”
Uông Thành lạnh sống lưng, bắt lấy cánh tay của Cố Thừa Luân nhằm ra hiệu, chỉ sợ hai thằng bạn lại tranh cãi mất lòng.
“Mày đừng nói như vậy, bọn tao tốn công phí sức chỉ muốn mày được bình an.
Bởi vậy mới nói chỗ anh em sẽ không làm ai thấy thất