“Anh Luân! Anh không cảm thấy là anh đã quá nóng vội?”
Cố Thừa Luân thừa nhận:
“Em đang...!nói đến căn nhà, đúng vậy không? Tôi biết mình nóng vội nhưng không sửa được cái tính này khi gặp em.”
Hai người nhìn nhau bật cười.
“Tôi muốn hỏi em, em có tin vào số mạng hay không?”
Ân Hi lập tức liếc xéo, “Anh đừng nói bát tự của chúng ta hợp nhau nha, tôi sinh ngày tháng năm nào đến tôi còn không biết.”
“Tôi không tin vào số mạng chỉ tin vào bản thân tôi thành thật với chính mình, tôi biết mình nói ra như vậy không được lãng mạn cho lắm, nhưng tôi biết rõ chính tôi đang cần điều gì.
Tôi không phải cần tìm một người để sống trọn đời với tôi, tôi không cần tìm thính giả nghe tôi trò chuyện, tôi cũng không phải sợ khi mình về già không ai chăm sóc, bởi vì tôi có mua bảo hiểm mà.”
Cố Thừa Luân và Ân Hi lại nhìn nhau mỉm cười, “Không phải cứ giao thừa đón Tết người ta có đôi có cặp thì tôi cũng phải có, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu như tôi chưa từng gặp em, quen biết với em tôi thật sự có thể sống một mình rất tốt.”
Ân Hi đỏ mặt cúi đầu, “Anh muốn chọc tôi mắc cỡ à?”
“Tôi chỉ muốn em tin tôi.”
“Người tôi không tin chính là bản thân mình, tôi sợ mình sẽ khiến anh thất vọng vì quá kỳ vọng vào đoạn tình cảm bất chợt này.”
“Vậy thì em cứ để tôi quyết định đi.”
Ân Hi ngước mắt nhìn Cố Thừa Luân, vô cùng xúc động nói: “Sao anh nhất định cố chấp bao che cho tôi chứ?”
“Vì đối với tôi mà nói chẳng có gì là khó.
Em là sự lựa chọn duy nhất của tôi.
Ngoại trừ em tôi sẽ không chọn ai nữa, cũng giống như cha mẹ nuôi của em trước đây, tuy là tôi chưa từng gặp mặt họ nhưng tôi thấy mình hiểu họ.
Tôi nghĩ lúc trước họ chọn nuôi dưỡng em không phải vì tích phước, không phải vì tuổi già neo đơn, mà họ cảm thấy, đúng ra họ và em nhất định phải là người một nhà, phải cùng chung sống dưới mái nhà.
Vừa rồi tôi có nói với em, tuy tôi không tin vào số mạng, nhưng tôi tin vào duyên nợ.
Ân Hi đi từ xúc động này đến xúc động khác, tuy cô có nhiều bất hạnh, nhưng những người xuất hiện trong đời của cô, đối với cô rất đỗi chân thành.
Cô nhìn Cố Thừa Luân nói ra trăn trở của chính mình:
“Anh đã thiết kế căn nhà theo sở thích của tôi...!Haiz! Anh có biết anh làm như vậy, khiến tôi áy náy biết nhường nào.”
“Em biết được câu trả lời mà đúng chứ? Không ai hiểu cảm giác của tôi hơn chính bản thân tôi lúc này, cảm giác tôi đối với em rất rõ ràng.”
Cố Thừa Luân mạnh dạn kéo lấy bờ vai của Ân Hi ôm chặt vào lòng, không ngừng xúc động, “Thay vì em cứ áy náy, thì hãy mạnh mẽ đón nhận, có được không? Ngôi nhà đã chiếu theo phẩm vị của em rồi, sau này sao có thể để cô gái khác vào ở.”
“Anh nói vậy thật giống đang uy hiếp tôi.”
“Không thì hóa đơn thiết kế căn nhà, em chi trả vậy, nếu như đêm nay em từ chối.”
Ân Hi không đáp lời, mà vòng tay ôm lấy Cố Thừa Luân dụi mặt vào.
Ân Hi vào nhà đúng thực là háo hức chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay Paris không có về mà chỉ có mỗi Windy.
“Sao bạn cứ đỏ mặt vậy?” Windy nhịn không được cuối cùng cũng hỏi.
Nhưng Ân Hi chỉ lắc đầu không nói.
Windy lại nhớ đến chuyện lúc trưa nghe Paris kể liền bảo với Ân Hi, “Còn chuyện ầm ĩ lúc trưa, thật ra thì đối với cha của tôi mất một vài trang sức không phải chuyện quan trọng đâu.
Đáng lẽ ra lúc trưa cô nên gọi cho tôi, tôi thay cô nói với cha vài lời thì chuyện sẽ êm xuôi thôi.
Cha tôi sẽ không vì mấy cô bạn gái xôi thịt bên ngoài mặt nặng mày nhẹ với tôi.”
Nhắc đến chuyện này Ân Hi lại thở dài.
Windy tỏ ra hí hửng chạy vào bếp bắt chuyện với Ân Hi.
“Nghe Paris nói trưa nay Wallace rất nhiệt tình tìm kiếm phụ bạn? Rốt cuộc anh ấy đã hết giận bạn rồi?”
“Anh ấy làm sao giận mình chứ?”
“Thì lần trước chính bạn nói, Wallace muốn được yên tĩnh, và đã không tìm đến bạn nữa.
Sao? Bây giờ đã làm